Chương trước
Chương sau
Nhìn Lưu Đức vâng dạ rời khỏi, Kỉ Tình liền mềm mại không xương trườn về trên giường, chỉ muốn nằm ngủ một giấc thật ngon, động cũng không muốn động.
Chỉ là, kế tiếp còn phải chờ diện kiến Ninh thân vương, nên dù muốn hay không, y cũng không thể cứ thế mà đi ngủ được.
Từ hoàng cung đến Ninh vương phủ nhiều nhất cũng chỉ mất thời gian nửa nén hương. Thế nhưng, phải mất tận hai canh giờ, Lưu Đức mới có thể mang được người trở về hoàng cung.
Đương nhiên, ông cũng không thật sự làm theo lời Kỉ Tình, điều động cấm vệ quân, mà là dùng ba tấc lưỡi không xương của mình, khó khăn lắm mới có thể thuyết phục được Ninh thân vương hồi tâm chuyển ý.
"Bệ hạ, Ninh thân vương yết kiến..."
Nghe thấy bẩm báo của Lưu Đức, Kỉ Tình liền nhướng mày, có chút không tình nguyện ngồi thẳng dậy, tựa lưng vào trên ván giường, trầm giọng nói:"Tuyên."
Thoại âm vừa rơi, ngay tức khắc, cửa điện liền được Lưu Đức nặng nề mở ra. Theo sau đó, ông liền quay đầu, một lát sau mới lần nữa đi vào. Chỉ là, trước mặt cũng đã đẩy theo một người đang ngồi trên xe lăn bằng gỗ.
Bánh xe lăn tròn trên sàn nhà bóng loáng, phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc, vô cùng chói tai.
Lúc này, Kỉ Tình mới nâng mắt, xuyên qua một tầng rèm mỏng, mơ hồ nhìn thấy diện mạo của nam nhân làm nguyên chủ si mê không thôi.
Đối phương tuổi tác không lớn, trái lại, thoạt nhìn còn có chút giống thiếu niên chưa trưởng thành. Dung mạo tuy so với Cố Thừa Trạch còn thua kém rất nhiều. Thế nhưng, cũng đã có thể xem như một mỹ nam tử.
Nếu nói Cố Thừa Trạch là xuân phong, thì đối phương thỏa thỏa chính là cực hàn, trong băng lãnh ẩn chứa cao ngạo, trong cao ngạo lại ẩn giấu lãnh tình.
Loại nam nhân này, rất dễ dàng liền sẽ khơi gợi lòng chinh phục cùng hứng thú của người khác.
Trong lúc Kỉ Tình không chút che giấu, công nhiên đánh giá Ninh thân vương. Lưu Đức cũng đã đem xe lăn đẩy đến, dừng lại ở cách long sàn hơn hai thước, không gần không xa.
Làm xong hết thảy, Lưu Đức cũng vô cùng thông minh hướng Kỉ Tình khom lưng, kính cẩn nói:"Nô tài xin phép cáo lui."
Nhìn thấy Kỉ Tình phất phất tay, Lưu Đức liền lập tức lui ra. Trước khi rời khỏi, cũng không quên đem cửa điện khép lại.
"Thần, tham kiến bệ hạ, bệ hạ thánh an."
Cửa điện đóng lại, trong đại điện rộng lớn cuối cùng chỉ còn lại hai người bọn họ, nam nhân vận mặc sắc hoa phục, khí chất cao quý lãnh ngạnh đang ngồi trên xe lăn kia, lúc này mới đạm mạc vấn an Kỉ Tình.
Mặc dù cũng chắp tay, cúi đầu, nhưng thần thái lại không có bao nhiêu tôn kính.
Nhìn xem nam nhân, Kỉ Tình chỉ cảm thấy có phần gai mắt. Đây đại loại là tâm tính khi gặp phải người có cùng 'thiết lập nhân vật' với mình.
Vì vậy, giọng điệu cũng không khỏi trở thành âm dương quái khí:"Đúng thật là quý nhân khó mời, trẫm nằm trên giường bệnh, cho người gọi ngươi tới, ngươi lại vì thân thể không khỏe mà chối từ."
"Bây giờ còn biết chúc trẫm thân thể thánh thể an khang à?"
"Độc Cô Vô Song..."
Đối diện với chất vấn của Kỉ Tình, Độc Cô Vô Song liền lựa chọn im lặng.
Nhìn thấy thần sắc như khối băng của hắn, Kỉ Tình liền cảm thấy rất không thú vị, bởi vì y vốn dĩ cũng là người kiệm lời.
Thế nên, khi hai kẻ tính tình nhạt nhẽo đối diện với nhau, bầu không khí trong nháy mắt cũng liền quy về tĩnh mịch.
Rốt cuộc, vẫn là hệ thống ở trong đầu Kỉ Tình bắt đầu làm rộn, đánh phá trầm mặc.
[ Ký chủ! Đừng im lặng như vậy, mau nói gì đó đi.] Mắt không nhìn nhau, miệng không nói một lời thì làm sao có thể tăng tiến tình cảm được? Ký chủ là khúc gỗ sao?
Nghĩ tới việc bản thân phải chủ động tìm đề tài bắt chuyện với người khác, Kỉ Tình liền cảm thấy mi tâm đau nhức:"Nên nói gì bây giờ?"
[..................]
[ Ký chủ cứ hỏi đại đi, nghĩ cái gì liền hỏi cái đó.]
À...
Được hệ thống gợi ý, lúc này, Kỉ Tình mới lại lần nữa dời mắt đến trên người Độc Cô Vô Song, thuận miệng hỏi:"Ngươi ăn cơm chưa?"
[..................]
"Tạ bệ hạ quan tâm, thần vừa dùng bữa xong." Sau khi Độc Cô Vô Song dứt lời, quả nhiên, cuộc trò chuyện ngay tức khắc liền đi vào ngõ cụt.
[ Ký chủ...] Lúc này, hệ thống có thể nói là đã vô cùng tuyệt vọng.
Rốt cuộc, vì để bịt miệng hệ thống, Kỉ Tình cũng chỉ có thể theo bản năng hỏi một câu khác, chỉ là, vừa hỏi ra miệng, bản thân Kỉ Tình cũng đều cảm thấy kỳ quái:"Ngươi có phải hay không còn có một vị ca ca tên Độc Cô Duy Ngã?"
Duy ngã vô song, duy ngã độc tôn...
"Bệ hạ nhớ lầm, thần là nhi tử duy nhất trong nhà, không còn huynh đệ thân thích gì cả."
Đối diện với ánh mắt ẩn chứa hoài nghi của Độc Cô Vô Song, Kỉ Tình cũng chỉ có thể đem chuyện này gác lại:"Đúng là trẫm nhớ nhầm."
"Bây giờ là giờ gì rồi?"
"Thưa bệ hạ, hiện tại đã vừa vào giờ Dậu (17-19h)." Không hiểu vì sao, Độc Cô Vô Song cứ có cảm giác, bệ hạ hôm nay có chỗ quái lạ. Nhưng lạ ở chỗ nào, hắn lại cứ nói không ra.
Ngồi trên giường, Kỉ Tình liền gật đầu:"Nhanh như vậy đã sắp đến giờ đóng cửa Ngọ Môn rồi à?"
"Vậy thì, Độc Cô Vô Song, đêm nay ngươi liền lưu lại trong cung đi."
Không để Độc Cô Vô Song mở miệng cự tuyệt, Kỉ Tình liền đã bồi thêm:"Đây không phải đề nghị, mà là lệnh."
**Câu nói 'em ăn cơm chưa' làm biết bao cô gái ám ảnh...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.