Chương trước
Chương sau
Lúc này, khi du thuyền dừng lại ở cách bờ biển gần năm hải lý, Kỉ Tình đang nằm tựa trên ghế bố, nhàn nhã xem tạp chí, cách một lúc lại đưa mắt, xuyên qua mặt kính nhìn về phía mũi thuyền.
Ở đầu du thuyền, Phong Âu một thân âu phục đang bị treo trên một cây cọc gỗ, từng chút, từng chút một bị thả dọc theo mạn thuyền, rơi vào biển. Cách một phút lại bị động cơ kéo lên.
'Ào' Vừa trở về trong không khí, Phong Âu liền đã không nhịn được há miệng thở dốc, tham lam hấp thụ không khí ở xung quanh, tựa như cá mắc cạn, được trở về với biển cả.
Cảm giác không khí bị tước đoạt, mũi miệng bị nước biển chui vào, quả thật là không hề tốt đẹp gì.
Không biết đã qua bao lâu, đem Phong Âu nhúng vào lại kéo lên ở trong nước biển bao nhiêu lần, lúc này, Kỉ Tình mới để người trên du thuyền đem hắn thả ra, trói chặt mang đến trước mặt mình.
Bên trong khoang thuyền, mặc dù cả người lờ đờ, vô hồn. Nhưng khi nhìn thấy Kỉ Tình, Phong Âu vẫn là lập tức phản ứng lại, hai mắt chậm rãi mở to, tựa như gặp quỷ:"Mày!"
Không trách Phong Âu đại kinh tiểu quái được, cách đây nửa tháng, hắn liền đã nhận được thông tri của thuộc hạ rằng mọi việc đã thành công, 'Kỉ Tình' đã như mong muốn của hắn, bị giết rồi vứt xác xuống biển.
Cộng thêm khoảng thời gian gần đây không nghe Cố Thiên Thiên nhắc tới y. Cho nên, Phong Âu liền mặc nhận là y đã chết, chỉ là việc mất tích cũng như thi thể đều chưa bị người phát hiện ra mà thôi.
Thế nhưng, thời khắc này, người tưởng chừng đã chết từ nửa tháng trước, cư nhiên lại vẫn sinh long hoạt hổ đứng trước mặt hắn, hỏi hắn làm sao có thể bình tĩnh được chứ?
Nhất là khi, y thoạt nhìn còn vô cùng vui vẻ, thoải mái như vậy, mà hắn thì lại chật vật khốn cùng.
Gần như trong tích tắc, rất nhiều sự việc liền đã ở trong đầu Phong Âu liên hệ lại với nhau:"Là mày! Nhất định là mày, mày rốt cuộc muốn thế nào?!!"
"Muốn thế nào à?" Trước đem tạp chí thả xuống, Kỉ Tình liền thật sự chú tâm vào câu hỏi của Phong Âu. Một lát sau, liền vô cùng nghiêm túc đề nghị:"Nếu không, trước chuyển cho tôi mấy ức đi?"
"Mấy ức? Mày muốn ăn cướp à?!!" Kỉ Tình vừa mở miệng liền đã dùng công phu sư tử ngoạm, khiến Phong Âu không khỏi trố mắt rống giận.
Chỉ là không ngờ rằng, Kỉ Tình lại thật sự gật đầu tán đồng:"Như cậu đã thấy, tôi quả thật là đang ăn cướp."
"......................."
( 1 ức: ~358 tỷ.)
Không quản Phong Âu hoài nghi nhân sinh ra sao, lúc này, Kỉ Tình đã từ trên bàn nhỏ bên cạnh lấy đến một chiếc điện thoại, bắt đầu loay hoay trong tay:"Mật khẩu màn hình."
"Bỏ xuống!" Chỉ vừa nhìn thấy, Phong Âu ngay tức khắc liền đã mất khống chế. Bởi vì chiếc điện thoại Kỉ Tình đang cầm, chính là điện thoại của hắn!
Thế nhưng, bởi vì cổ tay bị trói, Phong Âu cũng không thể làm gì khác hơn ngoài trơ mắt nhìn Kỉ Tình đứng dậy, từng bước một đi về phía bản thân. Trong tay còn cầm một cái chảo chống dính, hình ảnh thoạt nhìn vô cùng quái dị.
Kỉ Tình ngồi xổm ở trước mặt Phong Âu, tay trái mân mê điện thoại, một lần nữa hỏi lại:"Mật khẩu điện thoại là gì?"
"Mày tốt nhất nên bỏ xuống, nếu không..."
"Trả lời." Giọng nói vừa dứt, Kỉ Tình liền đã dùng đáy chảo đập thẳng lên mặt của hắn.
'Coong' một tiếng, đầu cùng chảo đập vào nhau, não của Phong Âu giống như đều khẽ chấn động một chút, theo phản xạ buộc miệng nói:"240912."
"Rất tốt." Khen ngợi một tiếng, Kỉ Tình liền đem tay phải thu lại. Tay trái tiếp tục thao tác điện thoại, không mất bao lâu đã hỏi tiếp:"Mật mã tài khoản ngân hàng?"
"Kỉ Tình, mày đừng quá phận, nếu không trở về, tao nhất định sẽ để mày muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Nếu bây giờ mày thả tao, tao sẽ chuyển cho mày 200 vạn..."
"Nhiều lời." Dứt lời, Kỉ Tình lại nhấc tay, tiếp tục đập cho hắn một phát. Mang hảo tâm để đầu óc của hắn có thể thanh tỉnh hơn một chút.
"Mày..."
'Coong'
Liên tục bị đánh hai lần, lỗ tai Phong Âu lúc này đều đã có chút ù lên. Rốt cuộc cũng không nhịn được, thốt ra mấy chữ:"3210."
Thành công mở khóa tài khoản của Phong Âu, đợi khi nhìn thấy trong số dư của hắn vẫn còn hơn 500 vạn, Kỉ Tình liền bất động thanh sắc đem tất cả nhấn chuyển vào trong số tài khoản vừa mới lập của mình, ngay cả một xu cũng không để lại.
[.....................]
[ Ký...ký chủ, hoàn thành nhiệm vụ xong ngươi liền phải đi rồi, tiền này...]
"Không ai ngại tiền nhiều cả, khi nào đi, đến khi đó lại tính." Nhìn thấy thông báo chuyển khoản thành công, chân mày Kỉ Tình mới giãn ra.
Bắt đầu ở ngay trước mặt Phong Âu, lục tìm trong điện thoại hắn.
Cũng không nằm ngoài mong đợi của Kỉ Tình, rất nhanh, y đã từ trong điện thoại của hắn tìm tới một đoạn video quay trong một quán KTV, ghi lại hình ảnh một đám người đang dùng thuốc lắc.
Sau đó, còn có một tấm ảnh chụp lại khung giao dịch của Phong Âu và một người ngoại quốc nào đó, mặt hàng là một lô súng tiểu liên.
Có lẽ, trước kia Phong Âu đem hai thứ này lưu trữ là vì muốn dùng nó uy hiếp ai đó.
Nhưng không ngờ rằng, cuối cùng lại trở thành may giá y cho người ta.
Trước không đụng đến bọn chúng, lúc này, Kỉ Tình đã mở camera sau của điện thoại lên, trực tiếp nhắm thẳng vào mặt Phong Âu.
"Kể từ bây giờ, tôi hỏi một câu, cậu trả lời một câu. Trả lời không hoàn hảo, hoặc không đúng ý của tôi, sẽ bị đập một cái, đồng thời phải bắt đầu lại từ đầu."
"Đến với câu đầu tiên, cậu tên gì?"
"...................." Đầu óc mơ mơ hồ hồ, Phong Âu chỉ có thể cắn răng gầm lên:"Mày điên à?"
'Coong' Một chảo rơi xuống, Phong Âu liền bị đánh đến ngoẹo đầu sang một bên.
"Cậu tên gì?"
"......Phong Âu."
"Giới tính?"
"Nam."
"Cậu ngoại tình với Cố Thiên Thiên, lại bởi vì việc này cho nên mới đối với chồng của cô ta, tức Kỉ Tình nảy sinh oán hận, phái người sát hại hắn, có đúng không?"
**Sư tôn said:"Chảo này dùng không quen."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.