Chương trước
Chương sau
**Anh rể mỗi ngày đều muốn tìm chết.
Kỉ Tình cũng không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả tâm tình của mình bây giờ. Ngoại trừ ba chữ: CMN!
Y vẫn còn chưa có thời gian giảm sốc, thì đã phát hiện cơ thể của mình đang không ngừng chìm xuống. Bốn phía xung quanh ngoại trừ nước thì đã không còn gì khác nữa cả.
"Khụ..."
Trong lúc sửng sốt, bởi vì không kịp phòng ngừa, nên Kỉ Tình ngay tức khắc liền nuốt phải mấy ngụm nước lớn. Ngay sau đó, thần trí của y mới hoàn toàn tỉnh táo lại, lập tức vẫy đạp tay chân, bơi lên khỏi mặt nước.
'Ào...' Nước văng lên, nửa người trên của Kỉ Tình liền nổi lên. Y nheo mắt nhìn xem xung quanh, bởi vì bốn phía tối đen như mực, nên y cũng chỉ có thể nhìn thấy được một khung cảnh mơ hồ ở đằng xa, có hơi giống với bến cảng.
Không chút chần chờ, Kỉ Tình liền vội vã bơi về phía đó. Đợi khi cả người đã thoát ly mặt nước, leo lên trên cầu, y mới vội vàng dùng tay xoa mặt, đem nước đọng bên trên vuốt đi, đầu lưỡi cũng bị vị mặn làm tê dại.
Đúng vậy, nơi y vừa chìm xuống cũng không phải là sông lớn hay đầm nước, mà lại chính là biển!
Lúc này, theo sắc trời đến xem có lẽ đã quá nửa đêm, nên bốn phía cũng yên tĩnh không một bóng người. Thiên thời địa lợi nhân hòa đều có đủ, quả thật là rất thích hợp để vứt xác...
Cũng đừng hỏi Kỉ Tình vì sao lại nảy sinh liên tưởng như vậy, bởi vì lúc này, trong đầu của y cũng đã nhiều ra một đoạn ký ức rất mới mẻ. Tựa như một cuốn phim ngắn, lướt nhanh qua não hải.
[ Đinh, tiếp nhận ký ức thành công. Vì thuận lợi cho ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, từ nay về sau, tên của nguyên chủ đều sẽ được chuyển thành 'Kỉ Tình'. Ngoại hình cũng tự động mô phỏng theo dung mạo vốn có của ký chủ!]
Chủ nhân thân thể này năm nay hai mươi lăm tuổi, là một thanh niên lớn lên ở nông thôn. Từ nhỏ đã ăn chơi vô độ, cùng kẻ xấu lêu lổng.
Gia cảnh của hắn cũng không khá giả, cha mẹ mất sớm, được bà nội một tay nuôi lớn. Chỉ là, cách đây năm năm, bà nội cũng mắc phải bệnh ung thư, do không có tiền chữa trị, nên cũng buông tay nhân thế.
Từ đó, không có người quản lý, nguyên chủ liền ngày càng sa đoạ, đua xe, cờ bạc,...đem chút gia sản còn sót lại đều dùng sạch, thậm chí còn dính phải một đống nợ lớn.
Nhưng cũng vào lúc này, cuộc đời của nguyên chủ lại phát sinh chuyển biến, khi mà một ông lão lạ mặt đã đột ngột từ Ma Đô đến tìm hắn, giúp hắn trả sạch nợ nần.
Thì ra, ông lão này đã từng chính là thủ trưởng - người nắm giữ lực lượng quân đội của Ma Đô. Không chỉ quyền thế ngập trời, mà còn uy danh hiển hách.
Mặc dù bây giờ đã về hưu, nhưng một chút thực quyền thì vẫn còn tồn tại. Không những thế, việc kinh doanh cũng vô cùng phát triển, trong tay nắm giữ không thiếu tập đoàn, cổ phần lớn.
Ông ngoại của nguyên chủ, trước kia đã từng là anh em kết nghĩa của Cố thủ trưởng.
Vốn dĩ, bọn họ còn từng có lời thề, muốn để con trai và con gái của cả hai trở thành vợ chồng với nhau. Nhưng bởi vì một số lý do, nên cả hai đã lạc mất nhau mấy mươi năm.
Sau khi biết được ông bà, cha mẹ của nguyên chủ đều đã mất hết, sự vui mừng của Cố thủ trưởng trong nháy mắt liền tắt.
Nhưng rất nhanh, ông đã buông xuống một đề nghị, đó chính là để cho nguyên chủ theo ông trở về Ma Đô, cùng cháu gái của ông kết hôn, xem như thực hiện lời hứa năm xưa.
Biết được thân phận của ông, nguyên chủ làm sao có thể không đồng ý được chứ? Không những đồng ý, mà còn đồng ý cả tay lẫn chân.
Sau khi nguyên chủ đến Ma Đô, được sự cho phép của Cố thủ trưởng, hắn ngay tức khắc liền dọn vào trong nhà của ông.
Cố thủ trưởng có một người con trai, cùng hai người con dâu. Con dâu trước bởi vì thân thể yếu nhược, sau khi sinh được một bé gái, thì liền đã chết bởi bệnh tật triền thân.
Hai năm sau, con trai ông lại cưới thêm một người vợ mới, là tiểu thư của một gia tộc lớn ở đây.
Kết hôn không lâu, con dâu lại sinh thêm một đứa cháu trai khỏe mạnh.
Nhưng việc vui không kéo dài được lâu, năm đứa trẻ lên mười, hai vợ chồng cũng bởi vì tai nạn máy bay mà song song tử vong.
Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Cố thủ trưởng sinh sống với hai đứa cháu. Cháu gái lớn tên gọi Cố Thiên Thiên, so nguyên chủ nhỏ hơn một tuổi, tính tình tương đối cao lãnh, không thích tiếp quản gia sản của gia tộc, mà chỉ ưa thích vẽ tranh cùng đàn dương cầm.
Cháu trai năm nay hai mươi mốt, tên là Cố Thừa Trạch, đã sớm đi theo Cố thủ trưởng học hỏi việc kinh doanh. Hiện tại, đa số tài sản dưới danh nghĩa của Cố gia, cũng đều là do hắn một tay quản lý.
Sau khi nguyên chủ đến, Cố gia mỗi ngày đều gà bay chó sủa.
Bởi vì nguyên chủ này, ở trước mặt Cố thủ trưởng thì là một bộ dạng bé ngoan, hiểu chuyện. Nhưng khi ông rời khỏi, thì ngay tức khắc liền biến thành một tên hỗn thế ma vương.
Không chỉ cả ngày nằm lì trong nhà, vô công rỗi nghề, không giúp ích được gì, mà còn dùng tiền của Cố gia tiêu xài hoang phí. Xe hơi thích liền mua mấy chiếc, đồ hiệu mua về vẫn chưa mặc, liền đã ném sang một bên, mua cái khác.
Đương nhiên, bên trên cũng chỉ là một phần nhỏ trong số những chuyện hoang đường mà nguyên chủ đã làm.
Vốn dĩ đã rất có ý kiến về chuyện bị bức hôn, sau khi nhìn thấy bản tính của nguyên chủ, Cố Thiên Thiên liền càng thêm chán ghét hắn. Thậm chí, sau khi kết hôn, cũng không để hắn cùng phòng, ngay cả một cái nắm tay cũng không cho.
Nguyên chủ đối với Cố Thiên Thiên si mê đã lâu, bởi vì ai bảo nàng xinh đẹp như vậy kia chứ? Cho nên đã không ít lần lén lút giở trò với nàng, tỷ như hạ xuân dược, thuốc ngủ,...
Chỉ là mỗi lần đều để Cố Thiên Thiên tránh thoát, cuối cùng còn triệt để vạch mặt. Nhưng bởi vì Cố thủ trưởng đứng về phía nguyên chủ, nên nàng không thể làm gì khác hơn ngoài dọn ra ngoài sống.
Sau khi Cố Thiên Thiên đi, Cố gia mới có một đoạn thời gian an bình.
Cho đến khi, nguyên chủ vô tình phát hiện Cố Thiên Thiên ở sau lưng cắm sừng mình.
Thì ra, trước khi nguyên chủ đến, Cố Thiên Thiên cũng đã sớm có bạn trai. Người này tên gọi Phong Âu, lai lịch tương đối thần bí, bình thường đi lại đều có người bảo hộ, tựa hồ là cùng hắc đạo có dính líu.
Cố thủ trưởng bởi vì là người nghiêm chính, nên không đồng ý cho bọn họ qua lại. Vì vậy, cả hai cũng chỉ có thể lén lút ở bên nhau.
Sau khi phát hiện chuyện này, nguyên chủ cũng không phải là giữ im lặng, hay tìm cách giải quyết, mà là trực tiếp đứng ra, bắt chẹt bọn họ.
Hắn uy hiếp Cố Thiên Thiên phải đưa tiền cho mình, còn phải cho mình chạm vào, nếu không sẽ đem việc này nói cho Cố thủ trưởng.
Xem tới đây, Kỉ Tình cũng không khỏi vì hành động tìm chết này của nguyên chủ mặc niệm.
Quả nhiên, chỉ mới hôm sau, nguyên chủ liền đã nhận được điện thoại của Cố Thiên Thiên, bảo hắn đến bến cảng ở phía tây thành, nàng sẽ gặp mặt đưa tiền cho hắn.
Kết quả không cần nói cũng biết, nguyên chủ đến, Cố Thiên Thiên không thấy bóng dáng, nhưng bản thân hắn thì đã bị họng súng chỉa vào đầu.
Cuối cùng, nguyên chủ là bị người dùng gối đè nghẹt thở tới chết. Sau đó liền bị lấy mất điện thoại, vứt xác xuống biển.
Nếu y không xuất hiện, cho dù thi thể của hắn có may mắn được vớt lên đi nữa, cảnh sát cũng sẽ chỉ cho rằng là hắn tự mình trượt chân rơi xuống biển mà tắt thở, chết không đối chứng.
Sau khi sắp xếp xong hết thảy, đối với bối cảnh của thế giới này, Kỉ Tình chỉ muốn dùng hai chữ để hình dung: cẩu huyết!
Còn đối với cách làm người của nguyên chủ, thì cũng chỉ có vài chữ để miêu tả: ngu xuẩn, cặn bã, ăn bám, phế vật.
Quả nhiên, không tự tìm đường chết sẽ không chết, tra nam đã chú định sẵn phải chết không yên lành!
**Sơ lược nhân vật:
- -Tính danh: Kỉ Tình.
- -Sinh thần: 7 - 7.
- -Chiều cao: 1m81.
- -Nick name: Sư tôn, A Tình.
- -Thuộc tính: tổng thụ, cường thụ, ngạo kiều, bá đạo, thần kinh thụ.
- -Lý tưởng sống: Làm cá ướp muối, an tĩnh dưỡng lão.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.