Từ ngày Liên Kiều đến, ai ai cũng bàn tán xôn xao. Có người thì thương, người thì ghét. Người thương thì luôn giúp cô dọn dẹp và trò chuyện với cô. Người ghét thì lại nghĩ cô mù lòa đến để ăn bám Thiếu Gia của bọn họ.
Cô ra vào làm việc cực nhọc như một hạ nhân cấp thấp. Dọn chuồng ngựa cũng đến lượt cô phải làm. Nhưng may thay, thính giác của cô rất nhạy cộng thêm trí thông minh trời ban bẩm sinh đã có nên việc ghi nhớ vị trí rất dể và hoàn thành rất tốt công việc.
Ôn Nhu đôi khi cũng có quá đáng với Liên Kiều. Nhưng may thay lúc nguy cấp đều có Chú Quản Gia ra mặt giúp. Cô ả cũng sợ quyền uy của ông ta nên cũng nhúng nhường một bước.
Đắc Vũ hầu như ban ngày đều ở công ty không hề quay về. Có đôi lần Ôn Nhu chủ động mang cơm đến, nhưng luôn bị từ chối rồi thất vọng quay về. Trở về thì cô ta lại trút giận lên Liên Kiều:
"Thấy mày là chướng mắt!! Mù thì né qua một bên!!".
Liên Kiều cũng im bặt mà tránh qua một bên nhường đường cho cô ta. Nhưng không dừng lại ở đó. Cô ta lại nghĩ ra một ý tưởng ám hại Liên Kiều. Đưa hộp cơm vừa bị trả về cho cô :
"Mang cái này đến công ty cho anh Vũ!! Anh Vũ nói thích người đích thân mang đến. Cô tự đi bộ đến công ty Z tìm anh ấy đưa cho tôi!! Nhớ là phải đưa tận tay!!".
Một cơn gió lạnh rít ngang qua tai khiến Liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-toi-lam-thien-kim-danh-da-ngan-nguoi-ghet/3318167/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.