Tinh Trần ngồi trên xe gấp gáp nhưng không dám chạy nhanh vì lo lắng sẽ làm cô hoảng sợ. Đến ngã ba vắng người, Liên Kiều lợi dụng thân thể nhỏ bé của mình nhảy vào bụi cây khuất sau đống cát mùn.
Bọn họ đuổi đước tới đây thì mất dấu. Xuống xe chia ra tìm kiếm xung quanh. Ánh sáng của đèn pin đang dần dần tiến về phía cô.
Tưởng chừng như sắp bị phát hiện thì may thay tiếng chuông điện thoại của Tinh Trần làm phân tâm sự chú ý của đám vệ sĩ. Lại là một cuộc trò chuyện mà Liên Kiều không thể nghe thấy.
Cô hồi hộp ngồi nép vào trong hết sức có thể mặc kệ cho da thịt đã chằn chịt vết thương. Gai nhọn không ngừng cứa qua người khiến Liên Kiều đau nhói.
Sau cuộc gọi đó, họ nhanh chóng lên xe rời đi. Liên Kiều thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. Lục tìm trong túi xách điện thoại của mình. Nhưng xui xẻo thế nào được, nó lại hết pin mất rồi.
Một mình Liên Kiều thê thảm lê bươc trên đường lớn. Ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt kì thị và xa lánh.
Mười hai giờ đêm, gió bắt đầu rét lạnh. Liên Kiều ngồi trên ghế đá thoáng nghĩ về Lâm Gia, nghĩ về bà Lâm người đã cho cô nếm trãi được sự thiên liêng ngọt ngào của tình mẫu tử.Nhưng giờ, nơi đó không thể quay về được nữa rồi.
Dòng người qua lại, Liên Kiều đưa mắt nhìn trong hư không. Thế giới này vốn dĩ không có sự tốt đẹp nào dành cho nữ phụ như cô. Ngay từ ban đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-toi-lam-thien-kim-danh-da-ngan-nguoi-ghet/2663539/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.