Cố Chi Thu từ bỏ làm mứt quả, cũng không thích bán quả hồng cho tiệm thuốc, cho nên lại suy nghĩ con đường làm giàu khác.
Ban đầu nàng ta còn định làm bún thập cẩm cay, lại phát hiện không đủ nguyên liệu, quan trọng nhất là thiếu ớt. Không biết là vùng nông thôn nhỏ này không có ớt, hay ớt chưa được người ở thời đại này phát hiện. Dù sao cũng không làm được bún thập cẩm cay, nàng ta cảm thấy không thể làm ra được hương vị đó, đập chết ý nghĩ này luôn.
Sau đó nàng ta còn định làm bánh bao, vì nàng phát hiện thế giới này không có bánh bao. Nhưng nghĩ bây giờ mình mới năm tuổi, vì sao một đứa nhóc năm tuổi biết những thứ này?
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng ta phát hiện trở ngại lớn nhất là tuổi của mình. Cho dù là làm gì, tuổi của nàng cũng không khiến người khác tin phục.
Điều này khiến nàng ta nhụt chí, có cách nào mà một đứa nhỏ có thể làm giàu mà không cần nói công đạo không?
Bận rộn thời gian dài như thế, cuối cùng cũng làm xong việc, nghỉ ngơi được một chút.
Nghỉ ngơi không phải nằm lên giường nghỉ ngơi, mà là dễ sống hơn thôi. Mấy người đàn ông lên núi đốn củi, đi săn, sau đó vào thành bán đi. Phụ nữ cũng về tắm rửa, trang điểm một chút, chuẩn bị túi, đi bán dồ gia dụng.
Lúc Cố Chi Thu học Lý thị cách làm túi, đột nhiên nảy ra ý tưởng, nàng ta có thể vẽ kiểu dáng quần áo ra, bán được bản thiết kế, đứa nhỏ có thiên phú vẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-toi-la-dai-boss/1122868/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.