Lần này, Sở Việt cuối cùng xác định mình không nghe lầm, trong lòng ông rất khiếp sợ, nhưng ở sâu trong nội tâm tựa hồ lại nhè nhẹ cảm thấy đương nhiên là như vậy.
Ông nhìn người trẻ tuổi trước mặt cơ hồ là mộttay ông nuôi dạy nên, trong mắt tràn đầy phức tạp: “Vân Hàn, con biết con đang nói gì sao?”
“Con biết. “Phó Vân Hàn biểu tình không có một tia biến hóa, tay dưới bàn đặt trên đầu gối nắm chặt lại tiết lộ hắn khẩn trương, “Thúc thúc, con biết Bé con và Tần Cảnh Chi có hôn ước, nhưng con biết hắnchỉ làm Bé con thương tâm.”
hắn ngừng lại, trong mắt xẹt qua một tia tự giễu, thanh âm cũng mềm xuống: “Thúc thúc, con luyến tiếc.”
một câu lúc trước nói ra, làm trong mắt Sở Việtđột nhiên xẹt qua một tia sắc bén, sau đó câu nói “Luyến tiếc” kia, làm ông thấy tâm ý mềm xuống.
không ai hiểu biết đứa nhỏ này hơn ông.
Đứa nhỏ này, tuy khuôn mặt luôn đạm mạc, không thích biểu đạt, nhưng ông biết, hắn có một trái tim thiện lương, chân thành, tha thiết.
hắn sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, càng sẽ không hứa hẹn bảo đảm, nhưng mà lời nói luôn phát ra từ nội tâm, việc làm lại luôn là có thể khiến ông động dung.
Lúc trước, ông bồi dưỡng hắn tiến vào Sở thị, chuyển cho hắn 20% cổ phần, hắn một phần cũng khôngđộng, tất cả đều chuyển tới danh nghĩa Bé con.
Giang Cầm qua đời, Bé con rời đi rồi, hắn không nói gì chỉ thay ông chia sẻ rất nhiều, nhưng cả người lại trở nên càng ít nói trầm mặc.
Mỗi một ngày trước ngày giỗ của Giang Cầm, hắn đều cả đêm không ngủ, sáng sớm ngày hôm sau lại đã sớm tới mộ địa, xa xa tránh ở chân núi, thẳng đến khi Bé con và ông đã rời đi, mới lặng lẽ lên núi.
Dì Trương từng nói, bà thường thấy thiếu gia một mình ở trong phòng bếp, làm rất nhiều đồ ăn tinh xảo, rồi nhìn chúng phát ngốc thật lâu.
Ông cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tinh-tham-mot-tac/749756/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.