Đường Vi Nhã mở mắt ra.
Mắt ta! Chói mắt quá! Nhắm mắt lại!
Đây là đâu?
“Bác sĩ Tống, hình như bệnh nhân vừa tỉnh lại”
"Thêm liều thuốc mê"
"10...9...8...7..."
Cái gì? Thuốc mê? Ta đang ở đâu?
Chưa kịp định hình, Vi Nhã đã bị chụp thuốc mê, ngủ thiếp đi.
Cô tỉnh lại.
Tường trắng, giường trắng.
“Nhã Nhi, cuối cùng con cũng tỉnh rồi! Ông trời phù hộ! Ông mau gọi bác sĩ!”
“Được! Được! Tôi đi gọi bác sĩ ngay đây!”
Hình như đây là... ba mẹ nguyên chủ. Cô yếu ớt gọi: “ Mẹ!”
“Mẹ đây! Con thấy sao rồi?”
“Con... đói bụng quá!”
“Cái con heo này! Vừa mới tỉnh lại đã kêu đói rồi. Đợi mẹ bảo dì Đỗ mang cho con chút cháo”
Mới nói chuyện được vài câu, người đàn ông lúc nãy đã dẫn theo bác sĩ vào: “Con gái tôi vừa mới tỉnh lại. Phiền bác sĩ xem qua cho nó”
Bác sĩ cầm một tấm bảng tài liệu:
“Cảm thấy thế nào rồi?”
“Hơi khó chịu một chút”
Bác sĩ kiểm tra nhịp tim, hơi thở... xong quay ra nói với ba mẹ cô: “Bệnh nhân hồi phục tương đối tốt. Đợi bệnh nhân xì hơi thì có thể ăn thức ăn lỏng, đồ chứa vitamin, nên cho bệnh nhân vận động nhẹ nhàng. Nếu không có vấn đề gì thì khoảng 3 ngày sau là xuất viện được rồi”
“Cảm ơn bác sĩ!”
Bủm!
Mọi người quay ra nhìn cô.
Mất mặt quá!
May là dì Đỗ đúng lúc đem cháo vào trong.
“Tiểu thư, dì nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tim-lai-linh-hon/2716774/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.