Cả buổi tối Vi Nhã suy nghĩ cách công lược Tống Nguyên, cuối cùng quyết định dùng chiêu mưa dầm thấm lâu.
Tống Nguyên theo định kỳ đến kiểm tra cho cô.
“Bác sĩ Tống! Tôi thấy chán quá. Anh cùng tôi đi dạo vườn hoa nhé”
“Bác sĩ Tống! Tôi ăn một mình chán lắm, anh ăn cùng tôi nhé”
“Bác sĩ Tống...”
“Bác sĩ Tống...”
Tống Nguyên day day huyệt thái dương: “Cô Trần, tôi là bác sĩ, cô là bệnh nhân, tôi còn rất nhiều công việc, cô đừng làm phiền tôi, cô đây là đang cản trở tôi đấy”
Lời cuối cùng thốt ra, không hiểu sao trong lòng Tống Nguyên lại có một chút cảm giác không đành lòng.
Vi Nhã im lặng không nói gì. Không khí trầm lặng một cách quỷ dị.
Tống Nguyên cảm thấy cô không đúng lắm.
“Cô Trần...”
Vi Nhã ngước mắt lên, hốc mắt hơi ướt, nước mắt chảy ra.
“Cô... Tôi...”
Hắn chưa thấy con gái khóc bao giờ, nói đúng hơn là chưa từng để ý con gái khóc, nên khi thấy cô khóc, trong lòng cảm thấy hơi khủng hoảng, không biết làm sao cho phải.
Tống Nguyên luống cuống rút vài tờ giấy ăn ở trên tủ đầu giường đưa cho cô: “Vừa nãy... Tôi hơi quá lời. Đừng khóc nữa!”
Cô vẫn ngồi đó không nhúc nhích. Tống Nguyên dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô, nét lạnh lùng không kiên nhẫn trên mặt tan ra một chút.
Hắc hắc! Nước mắt con gái vẫn là vũ khí lợi hại nhất!
Dì Đỗ tiến vào, thấy cô như vậy, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tim-lai-linh-hon/2716772/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.