Cuối cùng, cô dùng chân đạp một phát, cánh cửa đổ rầm.
Ba mẹ Tống há hốc miệng, con dâu này không phải lợi hại quá rồi đó chứ?
Tống Nguyên đang ngồi trong phòng nghe tiếng “ầm” một cái, quay lại thì thấy Vi Nhã vẫn đứng tư thế đá cửa.
Cô vội thu chân lại, đi nhanh vào phòng rồi quay ra nói với ba mẹ Tống: “Cháu có thể nói chuyện riêng với Tống Nguyên không?”
Hai ông bà lúc này mới hoàn hồn, vội vàng đi mất.
Cô kéo một cái ghế ra, ngồi vắt chân lên, trông rất ra dáng chị đại.
Cô nghiêm giọng: “Tống Nguyên, em nghe bác gái nói anh không ăn không uống, tự nhốt mình trong phòng, chuyện này là như thế nào?”
Hắn cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt vào nhau, rất lâu sau mới mở miệng: “Em về đi, không cần lo cho anh”
“Em hỏi anh có chuyện gì?” Cô dùng ngữ khí không kiên nhẫn nói.
Hắn quay mặt đi: “Em mau về đi, anh không muốn tổn thương em”
Cô không hiểu ý hắn muốn gì, đi đến trước mặt hắn, dùng tay xoay mặt hắn đối diện với mình: “Nhìn vào mắt em, thật là không có chuyện gì sao?”
Đến lúc này, hắn đột nhiên nắm lấy tay cô, vật xuống giường.
“Anh đã cho em cơ hội, nhưng là em từ bỏ nó”
Cơ hội gì chứ? Nói không đầu không đuôi như vậy, ai mà hiểu được?
Trong lúc Vi Nhã đang lơ mơ về câu nói không đầu không đuôi của Tống Nguyên thì thấy người mình nhột nhột.
Tống Nguyên đang liếm cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tim-lai-linh-hon/2716762/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.