Quan hệ loạn luân như vậy mà ngươi cũng cho vào được hả?
[Ký chủ, cô đừng cái gì cũng đổ lên đầu ta như thế, cái này là ngẫu nhiên]
Ngẫu nhiên cái đầu mi!
Rõ ràng là mi muốn tăng độ khó cho game!
Vi Nhã dùng tay ôm đầu, lắc nguầy nguậy: “Không thể nào, ngươi lừa ta”
Mộ Lâm nhìn cô thương cảm: “Ta không lừa con”
Giỏi lắm, đến xưng hô cũng đổi rồi.
Phỉ Thúy thấy vậy, định tiến đến an ủi, nhưng bị cô gạt ra.
Tên thuộc hạ thấy vậy cũng không thể
mở miệng xin cô thuốc giải được.
Ôm đầu lắc một hồi, Vi Nhã thấy hơi chóng mặt nên thôi.
Phỉ Thúy thấy cô đã an tĩnh lại, bèn lên tiếng: “Công chúa, người không sao chứ?”
Một lúc sau, mọi người trong phòng nghe thấy tiếng: “Hức... hức...”
Phỉ Thúy luống cuống: “Công chúa, đừng như vậy” dùng khăn tay lau nước mắt cho cô.
Phỉ Thúy theo công chúa từ bé, có thể nói là cùng công chúa lớn lên. Tuy công chúa có phần kiêu ngạo, nhưng đối với Phỉ Thúy, vẫn là một chủ tử tốt.
Mộ Lâm cứ như mọc rễ ở đó vậy, chân không nhấc nổi. Hắn nhìn tiểu nha đầu vì mình mà thương tâm, vốn định tới an ủi một phen, nhưng cánh tay giơ lên rồi lại hạ xuống. Giữa hai người bây giờ có một bức tường ngăn cách: Huyết thống và đạo đức.
Khóc một hồi, Vi Nhã ngẩng đầu lên hỏi hắn: “Cửu thúc, đúng không?”
Hắn gật đầu, mắt không dám nhìn cô.
“Vậy huynh có gì chứng minh?”
Mộ Lâm đưa ra cái vòng tay uyên ương mà cô tặng hắn.
“Cái này”
Mộ Lâm kể rằng, công chúa Mộ Ý từng có một cái vòng tay khắc hình chim uyên ương, đó là tín vật định tình mà lão hoàng đế tặng cho bà. Thứ hai chính là túi tiền, bên ngoài túi tiền được thêu quốc hiệu của Khương quốc và Nam quốc lồng vào với nhau. Vì vậy, lúc đầu, khi cô cùng Phỉ Thúy ra ngoài chợ, hắn và thuộc hạ đi qua thấy được túi tiền, liền dựng ra màn kịch để tên thuộc hạ cướp túi tiền, để tiếp cận cô. Nhưng có một điều hắn không tính đến, chính là lời đề nghị thành thân đột ngột của cô.
“Vậy là từ đầu đến giờ, đều là màn kịch của Cửu thúc, ta chỉ là một quân cờ thôi, đúng không?”
Hắn im lặng không nói gì.
“Ha ha ha! Cửu thúc chơi đùa ta như vậy, có thấy vui không?” Vi Nhã cười chua chát
“Ta không có ý lừa con, nhưng...”
Nhưng sao?
Hắn cũng không nói được.
Vì từ đầu đến giờ, quả thật giống như hắn lừa cô.
“Ta không có gì để biện hộ cả”
Vi Nhã bước ra cửa: “Phỉ Thúy, tiễn khách”
Tên thuộc hạ: “Còn thuốc giải?”
“Vốn dĩ chỉ là thuốc bổ mà thôi, không phải thuốc độc”
Nói xong cô đi thẳng về khuê phòng.
Thảo nào hắn ta không muốn tiết lộ thân phận.
Hắn là người Khương quốc, hơn nữa còn là hoàng tộc.
Hiện nay Nam quốc và Khương quốc tuy trên mặt vẫn giao hảo, nhưng bên trong đã ngầm tính toán thôn tính lẫn nhau.
Nếu hắn bị Nam quốc phát hiện, khả năng cao là sẽ ngầm bị bắt rồi bị tra tấn để moi thông tin.
Nhưng sao hắn lại ở đây chứ?
Dù sao cũng biết thân phận hắn rồi.
“Hệ thống! Ta mua thang đo công lược, hảo cảm của Mộ Lâm là bao nhiêu?”
[Đã trừ 1.300 điểm, hiện giờ còn 3.700 điểm, hảo cảm của đối tượng hiện giờ là 35%, độ hắc hóa 30%]
Độ hắc hóa 30%?
Thế giới đầu Tống Nguyên không bị hắc hóa.
[Để mảnh linh hồn được tinh khiết, ký chủ phải để độ hắc hóa của hắn xuống 0]
ĐMM!
Hắn là hoàng tộc, bảo hắn không hắc hóa thì hơi khó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]