Vi Nhã nhìn hắn như con nai vàng ngơ ngác, lại ủy khuất, kiểu ‘Thúc muốn đuổi ta sao?’.
“Đi từ đây tới Khương quốc mất 3 ngày, có nghĩa là con sẽ phải ngủ ngoài trời 2 đêm đấy. Một công chúa như con sao có thể chịu được”
Vi Nhã liền nói: “Thúc quên rồi sao? Hôm đó ở trong động... Ưm...”
Mộ Lâm lập tức đưa tay bịt miệng cô lại.
Vi Nhã liền nhân cơ hội, chu môi ra chụt vào lòng bàn tay hắn một cái.
Mộ Lâm như bị điện giật rút tay về.
Vi Nhã liếc hắn, thấy mặt hắn hơi đỏ lên.
Cuối cùng, hắn cũng quên luôn chuyện hỏi cô về vấn đề ngủ ngoài trời.
So với kinh thành phồn hoa đô thị, Bắc châu lại heo hút hẻo lánh. Đất đai khô cằn, Xung quanh toàn nhà bằng tre bằng nứa, phía trên là lợp mái rạ. Bên trong làng chỉ còn người già và trẻ nhỏ. Hầu hết mọi người trong làng sau khi trưởng thành thì đều rời làng đi kiếm sống.
Cuối cùng, đám Vi Nhã cũng đi tới một ngôi nhà nhỏ.
Một ông lão râu dài, tóc bạc phơ, mặc bộ quần áo vá chằng vá đụp đi ra mở cửa.
Ông lão vô cùng sửng sốt. Hai người này trai xinh gái đẹp, lại mặc đồ lụa phiêu phiêu, trên tóc cô nương còn đeo trâm vàng. Đằng sau là một tên mặc bộ quần áo tối màu bằng vải thô. Nhìn cũng biết là người hầu của họ. Bọn họ còn dắt theo ngựa nữa.
“Mấy người từ xa tới đây sao?”
Vi Nhã lễ phép: “Đúng vậy, chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tim-lai-linh-hon/2716732/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.