Đường Tiểu Vũ liền chặn họng hắn: “Phủi phui cái mồm cậu đi, chết gì mà chết”
Vi Nhã nghĩ ngợi một lát rồi nghiêm túc mà trả lời: “Tôi sẽ làm đám tang cho cậu” Nể tình hắn không có người nhà, bổn công chúa sẽ ban phát lòng từ bi.
Dạ Huyền liền nằm xuống, kéo chăn chùm qua đầu.
Dỗi rồi? Bỗng nhiên Vi Nhã cảm thấy hắn có chút trẻ con.
Mẹ nó, hắn bị ngốc mà, trẻ con là đúng rồi.
Đúng là đi cùng đám ngốc nghếch này IQ của cô cũng bị giảm theo.
Đường Tiểu Vũ liền chất vấn: “Chị, ai lại trả lời như chị chứ?”
“Thì ai bảo hắn hỏi câu ngu ngốc như vậy!”
Đường Tiểu Vũ tự hỏi: “Sao cậu ấy không hỏi em?” Dù gì Dạ Huyền trên danh nghĩa cũng là vệ sĩ riêng của hắn mà? Nếu Dạ Huyền chết thì có lẽ hắn cũng sẽ buồn một chút.
Đường Tiểu Vũ cố gắng kéo chăn ra: “Không sao, chị tôi không buồn thì tôi buồn, đừng có trùm chăn như vậy, cậu không thấy ngạt à?”
Hắn nói hết nước hết cái nhưng người bên trong vẫn không nhúc nhích.
Đường Tiểu Vũ hết cách, liền quay sang trách móc: “Chị, tại chị hết đấy, cậu ta nằm trùm chăn kín bưng như vậy, nhỡ chết ngạt thì sao?”
Vi Nhã ngẩn người ra.
Sao lại thành lỗi của cô rồi?
“Dạo này chị hiền với em quá rồi?” Vi Nhã híp mắt nhìn hắn.
Lúc này Đường Tiểu Vũ mới nhớ ra. Dạo này hắn thấy chị mình hiền hơn nên gan cũng dần lớn lên rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tim-lai-linh-hon/2716693/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.