“Mệt cậu quá!” Lý Ức Miên nhận xét một câu rồi lại rót thêm một ly cho hắn “Thôi, uống cho say để tâm hồn thanh thản”.
Người anh em, tôi giúp cậu lần này thôi.
Một phần vì buồn tình nên Lăng Thiên không hề từ chối, hắn dốc hết ly này đến ly khác. Rượu quý có khác, càng uống càng nghiện, để càng lâu càng ngấm, Lăng Thiên uống được nửa chai thì say quắc cần câu.
“Đưa tôi, tôi muốn uống nữa!”. Hắn cố gắng giành lấy chai rượu từ tay Lý Ức Miên.
Lý Ức Miên giữ khư khư chai rượu. Say thành như vậy là được rồi.
Giờ thì mở điện thoại ra nào.
Làm việc tốt mà sao hắn cứ phải lén lén lút lút nhỉ?
Nếu hắn không nhầm thì điện thoại của A Thiên cài mật khẩu. Hắn liền hỏi: “A Thiên, mật khẩu điện thoại là gì?”.
Lý Ức Miên đợi mãi không nghe thấy tiếng trả lời mà chỉ nghe thấy tiếng thiu thiu ngủ.
Muốn chửi thề!
Tôi đã cố hết sức nhưng là cậu không chịu hợp tác.
- ---------------------------
May mắn là ba Đường đã về, Vi Nhã thở phào một hơi. Mới chỉ nhậm chức phó tổng của Lệ Thiên mà muốn lấy mạng cô rồi, vậy mà ba Đường duy trì cả một tập đoàn Đường Thị suốt 30 năm, ngoài ra còn phải đề phòng mấy lão già nhăm nhe từng công ty con của Đường Thị cùng các cao tầng khác của Đường gia.
Ba Đường cho gọi cô xuống phòng khách nói chuyện.
“Con đang quen đại thiếu gia của Lăng gia?”
Vi Nhã nghe đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tim-lai-linh-hon/2716646/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.