Lăng Thiên ngồi trên ghế đợi bên ngoài phòng bệnh nhìn qua cửa.
Chẳng lẽ hắn sai rồi sao? Hắn chỉ muốn mọi chuyện giống như ban đầu mà thôi. Nụ cười của cô, sự quan tâm của cô, sự ấm áp, sự ân cần của cô, tất cả mọi thứ của cô đều làm hắn quyến luyến, khiến hắn trở nên tham lam. Lần đầu tiên hắn biết được như thế nào là bi thương, là níu kéo. Hắn muốn níu kéo cô, muốn níu kéo tình cảm của cô…
Nhưng hắn đã sai rồi!
Lý Ức Miên nói đúng.
Hắn chính là đang ép buộc cô.
Liệu em có thể cho anh thêm một cơ hội để quan tâm em?
Trời mưa tầm tã, Vi Nhã ngồi trên giường nghe tiếng mưa rơi rả rích, hệt như nỗi lòng hiện giờ của cô vậy.
Tại sao?
Tại sao hắn có thể làm vậy chứ?
Nếu hắn nghĩ cho cô một chút, hắn đã không làm vậy!
Trong lòng hắn cô là gì chứ?
Đoạn tình cảm này, là đúng hay sai?
Mặc dù cô không nhắc, nhưng vẫn luôn đau đáu một câu hỏi, gần như thế giới nào cô cũng nghe được nó: “Hắn yêu cô sao?”. Ban đầu cô có thể cười ngạo nghễ mà nói rằng người hắn yêu là cô, nhưng càng lúc khoảng cách giữa hắn và cô sao ngày càng xa vậy?
Sau một thời gian dưỡng thương, Vi Nhã cũng đã xuất viện. Trợ lý của Lăng Thiên liền đưa túi xách lấy được từ bọn Long Đảng cho cô. Còn Lăng Thiên từ lần đó đến giờ đều không thấy hắn xuất hiện.
Bên trong toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tim-lai-linh-hon/2716642/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.