Vi Nhã ôn nhu cười, cánh tay dùng lực đẩy hắn xuống giường, sau đó… đắp chăn cho hắn.
Lăng Thiên thắc mắc: “Không làm gì sao?”
Vi Nhã hỏi lại: “Chàng muốn làm gì?”
“Thì…” Lăng Thiên liền quay mặt đi, hai vành tai ửng đỏ.
Nếu không phải hắn quay mặt, có lẽ Vi Nhã sẽ thấy khuôn mặt đỏ au của hắn rồi.
“Chàng nghỉ ngơi đi!” Nói xong Vi Nhã ra ngoài rồi khép cửa lại.
Nửa đêm còn đi đâu?
Lăng Thiên liền xốc chăn lên, đi theo ra ngoài.
Thư phòng bên kia ánh nến leo lắt, Vi Nhã không biết đang đọc cái gì mà chăm chú vô cùng.
Lăng Thiên không tiện làm phiền, bèn quay gót trở về phòng.
- --------------------
Mấy hôm nay tuy Vi Nhã tối nào cũng qua phòng Lăng Thiên, nhưng không hề ở lại qua đêm mà luôn cắm rễ ở thư phòng.
[Đã tìm thấy mảnh ngọc tiếp theo!]
Lăng Thiên đang tập gậy ở sân trước, nghe thấy tiếng hệ thống lập tức dừng lại.
[Ở Điền Châu]
Điền Châu chính là khu vực hai mươi hộ bị hạn hán mất mùa.
Miếng ngọc này đúng là tai hoạ giáng đầu.
Nhưng tại sao tới giờ hệ thống mới thông báo?
[Càng về sau cấp nhiệm vụ càng khó, mảnh ngọc cũng càng khó phát hiện]
Đã biết địa điểm, tới giờ là làm sao có thể tới được Điền Châu!
Lăng Thiên liền ném cây gậy cho Tiểu Phương.
Vi Nhã vừa trở về, Lăng Thiên đã đợi cô ở phòng khách. Vương phu rất ít khi tới phòng khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tim-lai-linh-hon/2716604/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.