“Bò lên giường bổn vương? Ngươi nghĩ dễ dàng quá nhỉ?” Bỗng nhiên ở đâu đó có âm thanh phát ra. Hạt dưa trong tay rơi xuống, đám thị quân đồng loạt nhìn qua.
Vi Nhã liếc nhìn đống hạt dưa vung vãi dưới đất: “Hình như dạo này các ngươi rất rảnh rỗi thì phải?”
“Không rảnh, không rảnh!” Đám thị quân nhìn thấy Vi Nhã, liền nháo nhào chạy đi.
Có gan nghĩ nhưng bọn họ không có gan làm.
Vi Nhã trừng phạt đám thị quân kia xong, theo thói quen đi tới Tử Lan viện.
“A Thiên?”
“A Thiên, chàng vẫn còn giận sao?”
Vương phu của cô giận lên thì đáng sợ thật.
Vi Nhã nghĩ đi nghĩ lại, liền sai Tiểu Phương đem Tiểu Thời tới.
Lăng Thiên ở bên trong nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Thời, liền cau mày đi ra mở cửa.
“Hừ hừ, nó tè hết lên người ta rồi!” Vi Nhã nhăn mày nhìn đứa con nằm trong tay mình, tức khắc đưa nó cho Tiểu Phương.
“Nàng cho rằng đem Tiểu Thời tới thì ta sẽ tha thứ cho nàng?”
Vi Nhã cẩn thận hỏi: “Vậy làm thế nào thì chàng mới tha thứ cho ta?”
Nhìn thấy ánh mắt chân thành tới mức có thể vắt ra nước của Vi Nhã, Lăng Thiên liền biết cá đã cắn câu.
“Thật sự chuyện gì cũng làm sao?”
Vi Nhã gật đầu như mổ thóc, giống như sợ rằng Lăng Thiên sẽ không tin cô vậy.
“Vẫn chuyện đó, ta muốn biết long mạch của Nữ nhi quốc là gì?”
Quả nhiên thần sắc Vi Nhã trở nên ngưng trọng.
“Chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tim-lai-linh-hon/2716575/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.