Di Luân giật mình thu hồi tầm mắt. Hắn xin phép ra ngoài, tránh chạm mặt quá lâu với Lăng Thiên.
Vi Nhã tắm xong, trên người còn thoang thoảng mùi sữa tắm. Nhìn thấy trà bánh trên bàn, Vi Nhã nhân tiện lấy một cái lên ăn.
“Em thích ăn bánh này sao?” Lăng Thiên hỏi.
Hắn tưởng cô chỉ thích ăn hoa quả thôi chứ? Cảm giác khó chịu xộc lên đại não khi người đàn ông khác còn hiểu cô hơn hắn.
Vi Nhã gật đầu.
“Bánh này tôi từng ăn lần đầu tiên khi cha tôi từ Pháp trở về tặng cho tôi. Hương vị lúc đó không ngon bằng. Di Luân thấy tôi thích nên đã học công thức, sau đó dần dần hoàn thiện để nó phù hợp với khẩu vị của tôi hơn!”
“Em và Di Luân thân thiết sao?” Lăng Thiên cảm thấy vô cùng nguy cơ. Những thế giới trước Vi Nhã tuy rằng có rất nhiều đàn ông thích, nhưng căn bản vẫn là một người khép kín. Nhưng Di Luân là quản gia của cô, không tránh khỏi trường hợp hai người thân thiết hơn mức bình thường.
“Đúng vậy! Di Luân được cha tôi đem về từ hai mươi năm trước!” Vi Nhã nhìn Lăng Thiên, nói tiếp “Anh biết tuổi thọ của huyết tộc rất dài mà! Cho nên so với anh thì tôi vẫn hơn anh rất nhiều tuổi đấy!”
Lăng Thiên nhận ra sự châm chọc trong lời nói của cô, ôm eo cô cười ranh mãnh: “Chẳng phải vẫn không thoát khỏi tay anh sao? Hơn nữa nhiều tuổi như vậy nhưng vẫn không đánh bại được anh. Như vậy chẳng phải anh là thiên tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tim-lai-linh-hon/2716556/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.