Trong ánh sáng mập mờ, Sở Ngạn cảm nhận môi của mình được phủ lên một tầng ấm áp, ướt át gặm nhấm. Đầu lưỡi như một con rắn nhanh chóng cạy đôi môi của Sở Ngạn ra mà xâm nhập vào bên trong, đôi tay kia còn không yên phận mà xoa xoa tấm lưng đến mái tóc. Cương ngạnh đem vị ngọt trong khoang miệng kia nhấm nháp, đến khi Sở Ngạn bủn rủn dựa hoàn toàn vào vòng tay kia thì anh mới dừng lại.
- "Đúng là hương thơm này rồi"- Lập Cơ Uy vuốt ve cần cổ nhỏ nhắn của hắn, không nhịn được mà cúi xuống dây dưa cắn một cái. Trong hôn mê, hương thơm này vẫn luôn vấn vương đầu mũi của anh, cứ hôn hôn rồi lại vấn vướng khóe môi... Tất cả đều khiến Lập Cơ Uy muốn phát điên, muốn tiểu hồ ly đè dưới thân nhưng cơ thể một chút vẫn không động khiến anh chỉ có thể nhịn.
Hiện tại thì tốt rồi, có thể thỏa sức đem tiểu hồ ly này 'gặm nhấm'.
- "... Anh tỉnh lúc nào thế?"- Sở Ngạn đã ước chừng thời gian anh tỉnh dậy nhưng vẫn không ngờ Lập Cơ Uy lại tỉnh sớm như vậy.
Lập Cơ Uy không nhanh chóng trả lời, chỉ xoay đầu đem đầu của tên còn lại nghiền nát dưới lớp tuyết dày đặc. Quăng hai tên tay sai vào hố băng rồi đem những binh sĩ còn thoi thóp lên. Sở Ngạn nhìn Vương Vũ đã rơi vào hôn mê, nhanh chóng đem một nửa ký sinh trùng còn sót lại trong cơ thể ông lấy ra. Đặt ký sinh trùng biến dị vào chỗ xương bị tổn thương, đây là những con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tich-tru-cong-duc/1604070/chuong-12-7.html