Trong mi mục triền miên cùng ấm áp lấp đầy khoang miệng, Hạ Dục Niên thuần túy ôm người mình đặt nơi đầu quả tim vào lòng. Sự bình yên này, thật khó mà có được...
- "Trời sắp sáng rồi, tôi phải đi"- Sở Ngạn chạm vào bờ môi của nam nhân, hôn nhẹ lên một cái rồi quay đầu lặn xuống nước.
Hạ Dục Niên sờ sờ đôi môi của mình, cảm nhận được một ít hơi ấm còn vương trên đó khẽ bật cười. Thật tốt vì còn có hắn.
- "Phó tư lệnh... anh"- Khi Hạ Dục Niên vẫn chìm đắm trong dư âm còn sót lại thì lại nghe được thanh âm khiến y chợt lạnh mặt trở lại.
- "Việc gì?"-
Dương Liên hít một khoảng hơi lạnh, có chút run run, nhưng cậu vẫn thẳng lưng kiên quyết nhìn về phía y -"Hải yêu không phải loài sinh vật tốt gì, phó tư lệnh ngài không nên dây dưa với hắn"- Cậu thà chấp nhận rằng phó tư lệnh chán ghét mình cũng không mong trong tim y lại chứ bóng dáng của quái vật nửa người nửa cá.
- "Từ khi nào đến lượt cậu ra quyền cho tôi?"- Hạ Dục Niên không mấy bận tâm đến cậu ta, y khoác áo choàng lên người rồi lách người qua Dương Liên muốn rời khỏi.
- "Ngài đừng quên hải yêu đã tàn sát con người nhiều như thế nào, có ngày hắn ta cũng bộc lộ bản chất mà hạ sát..."- Dương Liên nắm chặt tay lại, ánh mắt hiện lên sự phẫn hận đối với hải yêu.
Hạ Dục Niên quay đầu cắt ngang lời nói của cậu ta -"Em ấy có hạ sát tôi thì tôi cũng cam tâm tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tich-tru-cong-duc/1604020/chuong-9-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.