Hạ Dục Niên dần mang theo tâm niệm khác thường dành cho Sở Ngạn, bản thân y dù mù mờ thế nào cũng biết được phần nào tình cảm trong mình. Y nhìn phần vảy được mình cất giữ trong hộp nhung đỏ, khẽ bật cười, cảm thấy mình thật hết thuốc chữa khi đặt nặng tình cảm với hải yêu chưa hiểu sự đời.
Y luôn mong chờ hằng đêm được gặp hắn, mong chờ nụ cười ngây ngô khi kể về biển cả rộng lớn. Giữa cuộc sống xô đẩy đầy muộn phiền, toan tính có thể bảo vệ một người toàn chức ngây thơ thật tốt.
-"Thiếu gia"- Dương Liên bưng khay đựng coffee, lần đầu tiên không gõ cửa mà đường đột đi vào. Ngay lúc này, Hạ Dục Niên lại bán khỏa thân nửa thân trên, tóc còn đọng vài giọt nước có lẽ vừa mới tắm xong. Y híp mắt quét qua Dương Liên một cái, quay đầu mặc áo vào mà không nói gì.
Dương Liên bị tình huống trước mắt làm cho lúng túng, từ cổ đến tai đều đỏ bừng tựa như sắp nhỏ ra máu đến nơi rồi. Cậu đặt khay lên bàn, hơi cúi đầu xem như chịu tội trước chủ nhân của mình.
-"Có gì muốn nói thì nói đi, tôi không có thời gian"- Hạ Dục Niên ngồi lên ghế, vắt chéo chân, tay xem xét bản báo cáo mới được gửi đến sáng nay.
-"Thiếu gia, là em sai rồi"- Dương Liên ấp úng nhả ra từng chữ, hai ngón tay trỏ xoắn vào nhau thể hiện tâm trạng cực kỳ lo lắng.
Hạ Dục Niên một lần nhìn đến cậu ta cũng không có, chỉ chăm chú vào bản báo cáo, thản nhiên hỏi tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tich-tru-cong-duc/1604017/chuong-9-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.