Dương Liên trở về phòng sau khi được bác sĩ dặn dò kèm theo một toa thuốc dài. Sau khi tiếp chuyện cùng Thanh Linh một chút, cậu lấy cớ mệt mỏi cần nghỉ ngơi mà đuối khéo cô ấy đi. Sau khi Thanh Linh rời đi ước chừng nửa tiếng, Dương Liên khóa chặt cửa, đóng hết rèm cửa lại. Đôi mắt có chút dao động mở ra chiếc tủ mật mã của mình.
Bên trong là những hạt ngọc trai không quá lấp lánh nhưng đáng giá rất nhiều tiền. Dù biết rằng cảnh báo của Hạ Dục Niên rất quan trọng nhưng... cậu ta không thể kiềm lòng được. Dương Liên không muốn mãi mãi chỉ là hải quân dưới chướng của y, cậu muốn sánh ngang với y, muốn được y công nhận.
- "Dục Niên... em phát điên vì ngài mất rồi"-
•
Sở Ngạn ngồi trên mỏm đá cách không xa hòn đảo của Hạ gia. Vẫn lặng lẽ ngắm nam nhân đang thẩn thờ hướng ra phía biển, cũng đã ba ngày không gặp y rồi. Thật là nhàm chán...
[Sao ngươi không trực tiếp gặp y?] - Lucifer chớp mắt, vẫn không hiểu ý định của hắn.
- "Để y hoài nghi nhân sinh một chút sẽ vui hơn"- Sở Ngạn ngửa đầu nhìn ánh Mặt Trời chói chang, quả thật mùa đông vẫn là tốt nhất.
Có lẽ đúng như lời Sở Ngạn nói, dù Tâm Vĩnh đã cho người bí mật miệt mài tìm kiếm trong hang động lẫn lặn xuống dưới đáy biển nhưng vết tích của hải yêu đều không thấy. Giống như một giấc mơ vào buổi trưa hè oi bức vậy, nó khiến Hạ Dục Niên gần như sắp phát điên rồi. Thật giống như đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tich-tru-cong-duc/1604015/chuong-9-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.