Hạ Dục Niên cảm giác mình tựa đầu lên được cái gì đó rất êm, lại có hương biển mặn mà bản thân yêu thích. Y ngủ rất ngon, một giấc ngủ ngon nhất mà y từng trải qua. Đến khi luyến tiếc chớp chớp mắt tỉnh dậy, Hạ Dục Niên liền không tin trước mắt mình là phần cằm tinh tế, trắng nõn đến bất ngờ.
- "... Anh tỉnh rồi à"- Sở Ngạn nhàn nhạt ngáp một cái, đuôi vẫn vẩy vẩy dưới nước, lười biếng đến không ngờ.
Hạ Dục Niên cảm nhận được cái đuôi mềm mềm, màu ngọc lục bích đang cọ vào má phải của mình. Hai bên tai của y có hồng hồng, vội vàng ngồi dậy, nhưng có chút luyến tiếc hiện lên trong lòng.
- "Cậu là..."- Hạ Dục Niên híp mắt đánh giá tổng quát người trước mắt, đôi mắt người kia có phần yêu mị vẫn luôn chăm chú nhìn y, nửa thân dưới là đuôi cá mà y thường thấy chớp nhoáng.
Sở Ngạn chống hai tay ra sau, dần dần bơi xuống biển -"Nếu anh không có việc gì thì tôi đi trước"- Hắn muốn quay đầu lặn xuống nước thì Hạ Dục Niên lại choáng váng mà trượt chân ngã muốn xuống nước trước rồi. Hắn nhíu mày một chút, cũng đỡ Hạ Dục Niên vào vòng tay của mình, mi tâm của hắn nhíu lại -"Anh có muốn tôi đưa anh về nhà luôn không?"-
Hạ Dục Niên có chút ngại, thoát khỏi vòng tay của hắn, thể hiện kỹ năng bơi lội của mình. Ngay tại khắc này, Hạ Dục Niên có thể thấy rõ được phần xương quai xanh của người nọ, không trắng như của Dương Liên hay sẫm màu da đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tich-tru-cong-duc/1604013/chuong-9-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.