Vân Huyền nắm lấy xiềng xích đang ghim vào lòng ngực mình, tay vẫn vuốt ve khuôn mặt của hắn -"Ngươi muốn giết ta như vậy sao lại không nói sớm"- Y hôn lên khóe mắt lạnh nhạt kia cười khổ -"Nếu như biết sớm thì đã không cần phải bẩn tay ngươi"-
Ngay cả Nguyệt Lão vốn nghĩ mình đã biết mọi chuyện cũng không ngờ được Sở Ngạn thế mà lừa luôn cả gã. Nhìn Minh giới đang dần sụp đổ, Sở Ngạn vẫn lạnh nhạt không quan tâm đến lời vừa rồi mà mạnh tay rút ra -"Đa tạ nhưng ta thích tự mình ra tay hơn"-
Máu tươi chảy ra, Vân Huyền cũng không oán trách hắn bất cứ thứ gì, chỉ đăm chiêu hướng về gương mặt lạnh nhạt kia, sau lại bật cười thì thầm bên tai hắn -"Ngươi có thể lừa dối được suy nghĩ của mình, có thể lừa dối được tất cả mọi người nhưng có thể giấu đi trái tim của mình sao?"- Bằng một cách nói thiết thực nhất, Vân Huyền là trái tim của hắn, có thể cảm nhận được hắn thật sự có tình cảm với y hay không, thế nên y mới an tâm cho rằng Sở Ngạn đã gục ngã trong vòng tay của mình. Không ngờ...
- "... Biết nhiều thường không sống lâu đâu"- Sở Ngạn giương mắt về phía hai người đang tận diệt tội đồ. Cảm thấy bản thân thật sự không ổn lắm.
Vân Huyền cảm thấy trái tim của hắn dùng để liên kết linh hồn của mình có vấn đề. Dường như linh hồn của mình sắp nứt ra như năm đó rồi. Sở Ngạn nhân lúc hỗn loạn, kéo y vào một góc, dùng tay xoa xoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tich-tru-cong-duc/1604007/chuong-8-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.