- "Ngươi có muốn ăn không?"- Sở Ngạn chớp chớp mắt, tay đưa một miếng thịt nướng cho y nhưng đổi lại là sự im lặng của Vân Huyền.
Dần dà, Sở Ngạn cũng quen với sự im lặng đấy, chỉ phiến diện lắc đầu cho qua, bé con nhà hắn đây là bị câm sao? Một ít mỡ còn vương trên khóe môi khiến đôi môi của hắn trông bóng bẩy không ít. Như một thói quen, Vân Huyền lại dùng tay bôi đi giúp hắn, lại giành lấy những xiên thịt đang sắp cháy khét về tay để nướng.
Đôi lúc, Sở Ngạn thấy mình mới như là người cần được chăm sóc vậy. Nhưng bản thân hắn vô hình chung lại chấp nhận sự chăm sóc tỉ mỉ đến từ y, hoàn toàn không để ý rằng điều này rất bất thường đối với một đứa trẻ.
- "Huyền Huyền, ngươi muốn cùng ta ra ngoài xem thử không?"- Sở Ngạn nghiêng đầu hỏi bé con vẫn đang chăm chú quan sát tầng tầng tuyết tuyết mù mịt không thể nhìn rõ chân trời phía xa.
Vân Huyền vừa nghe xong, chỉ mở đôi mắt to tròn nhìn hắn, qua một lúc cũng gật đầu, rất tự nhiên mà tựa vào vai hắn chờ đợi hắn đem mình ra ngoài kia xem. Sở Ngạn trước khi đi lại không nhịn được trêu chọc bé con -"Ngươi cả đời cứ dựa vào ta như vậy có phải tốt hơn không"-
- "..."- Vân Huyền nhìn chằm chằm hắn một lúc lại rướn người hôn lên đôi môi vẫn đang lải nhải kia.
Sở Ngạn cũng hoàn toàn lặng thinh, mỗi lần Vân Huyền hôn hắn chính là muốn hắn hãy im lặng đi, dù gì cũng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tich-tru-cong-duc/1604000/chuong-8-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.