Cái nắng sớm của đầu Xuân khiến Sở Ngạn cảm thấy tinh thần thoải mái hơn rất nhiều. Sau nhiều ngày dùng 'dày vò' nhau để tiêu trừ độc thì cơ thể hắn đã trở lại bình thường, làn da vốn nứt nẻ đã liền lại, trắng nõn như xưa.
Hắn vươn vai trước cái nắng ấm, nhiều ngày ở trong hang động khiến Sở Ngạn sâu sắc cảm nhận cái gì gọi là tự nhiên, là đất trời. Vị diện này không bị ô nhiễm, không bị tàn phá bởi sự tiến bộ của nhân loại, rất trong lành thoải mái.
Vẫn đang tận hưởng cảm giác thư thái thì Sở Ngạn lại bị vòng tay quen thuộc bao lấy. Hắn phùng má -"Ngươi đã ôm ta rất lâu rồi"-
Huyền không đáp, chỉ niết cái cằm nhỏ của hắn mà hôn lên -"Ta không muốn ngươi rời khỏi ta"- Nói xong, y nâng cả thể hắn đặt lên cánh tay của mình, để hắn có thể nhìn thấy toàn cảnh vật của núi rừng sau khi tuyết tan.
- "Rất đẹp"- Sở Ngạn không khỏi cảm thán.
- "Cũng không đẹp bằng ngươi"- Huyền hôn lên chóp mũi của hắn, khẽ cười.
Sở Ngạn trừng mắt, hừ hừ vài tiếng -"Chỉ được cái miệng ngọt"-
- "Không, ta còn 'lâu' nữa"- Y bật cười khi tai của hắn đã đỏ ửng rồi, cuối tiểu hồ ly của y cũng đã biết thẹn thùng rồi.
Hắn nhận ra một điều, qua càng nhiều kiếp luân hồi, ái nhân của mình mặt càng dày phải không?
Biết hắn đã thẹn quá hóa giận, Huyền cũng đưa một xiên thịt cho hắn. Sở Ngạn chỉ có thể kiềm chế một lúc cũng không nhịn được với tay lấy mà ăn, quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tich-tru-cong-duc/1603961/chuong-5-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.