- "Đã ba tháng mà chẳng làm được gì, tu vi cũng không tiến bộ. Rốt cuộc ngươi dự thí vào Long Thiên môn làm gì?"- Lệ Trân tức giận bóp nát cả hòn đá trong tay.
Viễn Nan ngăn lại đôi tay đang vung lên muốn đánh người của Lệ Trân -"Sư muội, hắn đã không tuân thủ quy định của Long Thiên môn thì cứ trục xuất hắn, không nên động thủ"- Gã biết nếu như thật sự động thủ với người này thì khó mà biết được ai là kẻ săn ai là con mồi đâu.
- "... Sư huynh"- Nàng nhíu mày. Tuy đã nghe được Viễn Nan kể lại nhưng ít nhiều nàng vẫn hoài nghi có phải kẻ này chính là đang giả mạo mà có ý đồ với Long Thiên môn hay không. Trong ba tháng nay, nàng đã giao rất nhiều việc để thăm dò hắn nhưng kết quả chỉ là hư vô, hắn hoàn toàn không động tay vào một thứ gì cả.
Chi Vũ mím môi, ấp úng lên tiếng -"Sư tỷ, sư huynh, Vãn Ngạn nhất định không quen với việc này, hai người có thể cho cậu ấy thêm cơ hội nữa hay không?"-
Tiểu Khải vừa nghe xong liền tức giận quát -"Chi Vũ, ngươi đã làm thay phần việc của hắn ta, nay còn cầu xin giúp hắn. Ngươi không nhớ những ngày ở tửu lầu hắn đã ức hiếp ngươi như thế nào sao?"-
- "Tiểu Khải, dù gì hắn cũng là người đã cưu mang ta..."- Chi Vũ cúi đầu, hai hốc mắt đỏ lên trông đáng thương vô cùng.
Lệ Trân nhíu mày, quát một tiếng -"Khóc, khóc, khóc cả ngày chỉ biết khóc. Yếu đuối quá thì cùng hắn cút khỏi Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tich-tru-cong-duc/1603936/chuong-4-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.