Sở Ngạn đứng trong góc tối, lặng lẽ nghe tiếng đàn đầy du dương, triền miên không dứt, tựa như bao nỗi khổ đau đang được trút hết qua sự nặng nề của thanh âm trống vắng.
Nam nhân giữa muôn trùng những hoa tuyết đang rơi, bóng dáng cô lẻ đến đáng thương tựa như vị đơn tiên không phù hợp ở nơi hồng trần.
- "Ai?"- Nam nhân cao lãnh, trường bào trắng, đôi mắt lưu ly nhàn nhạt hướng về phía khu rừng âm u.
Cánh rừng ở Hạ môn là nơi âm u, chứa nhiều yêu thú, tuy phân cấp không cao nhưng đối với đám tứ ngũ linh căn thì hơn bảy thành là nguy hiểm đến tính mạng. Huống chi, nếuu băng qua cánh rừng sẽ đến thất sơn - nơi tu luyện của Vân Hoan trưởng lão Khuynh Tử Minh. Y nổi tiếng là người khó gần nhất trong thất chưởng lão của Long Thiên môn. Cho nên không đệ tử nào dám tiến đến đây.
- "Tại hạ chỉ là bị tiếng đàn thu hút, mạo phạm chân quân"- Sở Ngạn bị phát hiện cũng không lo sợ chỉ nhẹ nhàng chắp tay, làm động tác chào với y.
Khuynh Tử Minh sắc mặt trở nên trầm lắng hơn -"Có thể tiến vào Long Thiên môn, các hạ cũng phải kẻ phàm phu, không biết vì sao lại bị thứ thanh âm này thu hút"- Đối với y những kẻ đã đi vào đạo tu hành, khi càng mạnh bản thân càng quên đi sự trần tục của thế gian luân thường. Bản thân Khuynh Tử Minh cũng biết, y luôn cố gắng khiến bản thân mình thoát khỏi thế tục nhưng mỗi lần tiếng đàn vang lên bao thứ tình cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tich-tru-cong-duc/1603931/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.