Trong màn đêm tĩnh lặng, Vĩnh Hy từng bước trở về nơi mình sống, đó là một tòa lâu đài đã được phủ đầy rong rêu, đã rất cũ. Những bức tường xếp chồng lên nhau tuy đã được sơn mới nhưng vẫn còn một vài khóe cạnh vẫn lộ ra vết cháy xém.
Nơi đây gần biển, mỗi chiều ngắm hoàng hôn hoặc ngắm bình minh đều rất đẹp nhưng chưa từng có dám bước đến bờ biển này. Cách đây mấy chục năm, nghành du lịch phát triển mạnh, tất cả bãi trên thế giới đều được dùng cho việc du lịch. Nhưng khi bãi biển này mở được vài ngày, những du khách lần lượt chết đuối.
Khi trục vớt xác lên, ai cũng có triệu chứng như nhau, bụng bị phình to, xác tím tái dù mới ngâm nước được vài phút. Có người còn đồn thổi bãi biển này chứa hàng trăm vong linh đang cư ngụ. Đến cả lễ pháp cũng không thể trị hết.
Chủ đầu tư cũng đành đóng cửa bãi biển, không một ai dám đến đây nữa.
An lão gia hít một hơi thật sâu rồi cùng vợ của mình tiến vào bên trong lâu đài. Hương biển hòa thêm làn sương âm u về đêm khiến cho cả hai đều bất chợt run rẩy.
Càng đi sâu vào bên trong, bọn họ tựa như lạc vào mê cung, đi mãi mà không thấy đến cửa chính. Lúc này An phu nhân đã muốn khóc đến nơi thì Cẩm Đan nhíu mày, một tay phá hủy quỷ chắn đường, dập tan ảo cảnh.
Hóa ra nãy giờ bọn họ luôn đi một vòng tròn, chứ không hề tiến lên phía trước.
Cẩm Đan cảm thấy người này quả nhiên là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tich-tru-cong-duc/1603919/chuong-3-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.