- "Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, là tấm gương của muôn dân, há gì lại không coi trọng ngôn từ của mình"- Khải Liên từ bên trong bước ra, ánh mắt vạn lần khinh thường hướng về An Kỳ.
- "Khá khen cho một câu không xứng là hoàng thượng, có phải một tên công tử quèn mới xứng phải không?"- Thái hậu cười nhạt hoàn toàn có thể nhìn thấu tâm tư của An Kỳ.
- "Hoàng hậu, ai gia cho con nhập cung, nâng đỡ yêu thương con hết mực là vì nể mặt mẫu thân quá cố của con. Đừng khiến cho ai gia mang tiếng bất nghĩa. Đưa hoàng hậu về, cấm túc tự sám hối tại Hàn Huyên cung ba tháng"-
- "Cô mẫu..."- An Kỳ ngập ngừng nhưng đứng trước khí thế của thái hậu, nàng cũng đành lùi bước.
Chập chững trên đường trở về Hàn Huyên cung, đôi mắt của nàng ẩn chứa sự thất vọng cùng cực, rõ ràng là mang theo trí tuệ, mang theo những tư tưởng tiến bộ của hiện đại những vẫn phải hèn nhát luồn cúi trước những nữ nhân vô tri chỉ biết tranh sủng.
- "Thỉnh an hoàng hậu nương nương"- Vốn dĩ tâm tình bực dọc, muốn tìm đại một người trút giận nhưng khi có ý định làm khó làm dễ người vừa thỉnh an thì nàng ta lại khựng lại đôi chút.
- "Ngươi là thái giám của cung nào sao ta chưa từng gặp ngươi?"- An Kỳ chạm vào khuôn mặt trắng nõn không vết tích, trong lòng vừa cảm thán vừa ghen tị.
- "Hạ thần là Sở Ngạn, thái giám của Thừa Càn cung"- Hắn chán ghét dùng cách hành lễ để tránh thoát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tich-tru-cong-duc/1603904/chuong-2-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.