Ưu Mộng nằm trên giường bệnh, khuôn mặt dù đã trung niên nhưng vẻ xuân sắc này, có lẽ thời gian đã bỏ qua cô ấy mất rồi. Đặt cuốn sách lên đầu giường, Ưu Mộng nhìn Bạch Vũ Quân, thở dài một cái đầy bất lực: "Em không cần phải theo chị đến đây, chỉ là khối u lành tính, phẫu thuật một lần liền hết thôi."
"Mấy năm nay chị làm việc quá độ rồi." - Bạch Vũ Quân rót cho cô một ly nước, một lời thật lòng được nói ra - "Thật xin lỗi."
"Không sao, được cống hiến cho Bạch Hoàng là niềm vinh dự của chị mà." - Ưu Mộng nhận lấy ly nước cười cười đáp.
"Chị thấy việc của Lưu Thủy như thế nào?" - Bạch Vũ Quân từ từ dò lại thông tin cá nhân của hắn, muốn tìm ra một chút thông tin nào đó mới từ đây. Trong hồ sơ và điều tra rõ ràng chỉ ghi Tế Thủy tốt nghiệp điện ảnh với thành tích tầm trung, thực lực học tập bình thường, hoàn toàn không có kiến thức chuyên môn trong y học. Sao có thể bằng mắt thường đã nhìn được điểm không ổn của Ưu Mộng chứ?
"... Cậu ta là người khó lường, em nên cẩn thận." - Ưu Mộng im lặng một hồi rồi nói - "Đừng tưởng mặt nước phẳng lặng mà lao xuống, đừng tưởng tốt thí mà bỏ qua."
"Em biết rồi." - Y chạm vào ảnh trên hồ sơ, đó là gương mặt của thiếu niên đơn thuần khi mới bước chân vào Bạch Hoàng hai năm về trước.
Liệu có gì đã thay đổi trong thoáng chốc không?
•
Khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tich-le-luan-hoi/3591206/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.