Tiếng xô đẩy bỗng chốc vang lên, Huyền Miêu nhanh chóng nhảy xuống mặt đất, chui vào một góc kẹt, lấy che hai mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng đỏ mặt bên ngoài. Caravat ban đầu trên cổ Bạch Vũ Quân nay lại yên vị dưới mắt đất. Tế Thủy ban đầu một thân quần áo chỉnh tề nay chỉ còn độc nhất chiếc áo sơ mi mỏng manh dài hơn đùi một chút.
Bạch Vũ Quân dịu dàng xoa xoa chóp mũi đỏ bừng vì lạnh của Tế Thủy, chỉnh điều hòa lại một chút, cười cười đặt hắn ngồi lên đùi mình: "Sáng sớm mà em đã nhiệt tình như thế này rồi."
Tế Thủy híp mắt lại, cắn nhẹ lên cái cằm nam tính của nam nhân, chịu đựng sự khó chịu trong lòng mà ghé sát tai y thủ thỉ: "Tôi không nhiệt tình thì chắc chắn anh sẽ gọi vị nào đó đang chờ đợi ở dưới lên thay thế mất."
Từng chút một, cái cảm giác chiếm hữu thiếu niên phía trước ngày một lớn hơn bao giờ hết. Chậm rãi chạm vào làn da non mềm trong gang tấc, hai người cứ trêu nhau đến nóng bức cả người nhưng không ai có ý định tiến đến bước tiếp theo... Hai người cứ như đôi mèo chuột vờn qua vờn lại lẫn nhau, không có ý định làm thịt cũng không ý định chủ động đòi hỏi hay dâng mình lên.
"Phòng làm việc không được, tối sẽ cho em đủ." - Bạch Vũ Quân bế hắn lên, tiến đến bên ghế làm việc, một tay ôm lấy eo hắn, một tay tiếp tục xử lý công việc.
Tế Thủy cũng rất nghe lời, hắn không quấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tich-le-luan-hoi/3591204/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.