Thế gian này, mỗi lần nhắc đến tình yêu lại là một chuỗi những từ cảm thán, đa số nói rằng nó rất đẹp. Đẹp đến mức khiến người ta say mê không lối thoát, nó tựa như một đóa hoa hồng kiêu ngạo nở rộ rực rỡ, khiến người ta vừa hận vừa yêu, để rồi khi dấn thân vào chỉ có còn một thân thể chứa đầy vết tích của máu.
"Tế Thủy, tôi không thể yêu anh, không thể bên anh, xin anh hãy buông tha cho tôi đi." - Nam nhân khoác trên mình bộ lễ phục của chú rể, tiếng chuông nhà thờ vang lên một hồi bi thương chấm dứt toàn bộ mối tình mười năm của hai người họ.
Tế Thủy trầm mặc, chiếc nhẫn nơi ngón tay áp út bình thường vừa vặn nay lại siết chặt đến đau nhói, tim Tế Thủy ép chặt lại, trên môi cố gắng nở ra một nụ cười: "Cảm ơn em, cảm ơn em vì đã dành mười năm thanh xuân cho tôi. Giờ thì..."
Hắn nhẹ nhàng vứt chiếc nhẫn kia xuống mặt hồ yên tĩnh bên cạnh, sau đó nghiêng đầu khẽ hỏi cậu: "Tôi buông tay em rồi đó."
Dòng người nô nức thi nhau chúc mừng cặp đôi trai tài gái sắc sau nhiều năm bên nhau rốt cuộc cũng bước vào lễ đường. Cha mẹ hai bên đều cười tươi như hoa chào mùa Xuân, cắt bánh kem, đọc lời tuyên thệ, trong mắt ai ai cũng ngập tràn cảm xúc vui mừng. Chỉ là... không ai để ý đến gương mặt có chút tủi hờn của chú rể. Ánh mắt cậu nhìn về phía xa xăm, thấy người đàn ông mà cậu yêu suốt nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tich-le-luan-hoi/3591200/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.