🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Anh không mặc quần áo thời thượng, tóc cũng chẳng nhuộm đủ màu. Sơ mi trắng, quần jean đơn giản, má tóc ngắn đen mềm mại, tóc mái che khuất vầng trán cùng đôi mắt phượng khiếp người. Anh lẳng lặng đứng ở một góc khuất âm u, rũ mắt, tựa như một bức màn ngăn cách anh với những thứ trụy lạc xung quanh.
Chỉ là anh không muốn người khác để ý thì người khác lại càng muốn để ý!
Một tên lưu manh đang thân mật với một cô gái, ánh mắt bỗng nhiên quét tới anh, trong mắt nhanh chóng hiện lên ý cười hèn mọn dâm tà.
Hắn cầm lấy cốc rượu trên bàn, kiêu ngạo đi tới bên người chàng trai tuấn mỹ như họa, trực tiếp nắm cổ áo anh.
"Thủy thiếu gia, tại sao lại không uống cùng chúng tôi? Khinh thường chúng tôi à?"
Tiếp theo, hắn hét lớn với những người khác, "Mọi người đừng uống, chúng ta đã quên mất Thủy thiếu ra rồi, tới tới, mau tới đây chiêu đãi Thủy thiếu gia của chúng ta nào."
Những tên lưu manh khác lập tức cười vang, có mấy người còn buông đồ chơi trong tay, đứng xung quanh Thủy Như Khiêm, lôi kéo quần áo anh, có người còn động thủ động cước.
Thủy Như Khiêm buông mi, tay nắm thật chặt, lại buông lỏng ra, chết lặng mặc cho bọn họ đẩy tới đẩy lui, tựa như người bị những bàn tay bẩn thỉu kia chạm tới không phải là mình vậy.
"Ha ha, Thủy thiếu gia, sao lại không uống vậy? Uống đi!"
Một tên lưu manh còn đưa chén rượu tới bên môi Thủy Như Khiêm, cường ngạnh rót rượu vào.
Màu vàng của rượu chảy xuống dọc theo làn da hoàn mỹ của anh, xẹt qua cần cổ gợi cảm thon dài, nhuộm áo sơ mi trắng thành một màu khác.
"Chậc chậc, nhìn vẻ đẹp của Thủy thiếu gia xem, nếu mà tới hội sở Hoàng Ngu, chắc chắn sẽ đứng đầu bảng!"
"Người ta chính là cựu sinh viên đại học tài chính đế đô đấy, thiên tài giới tài chính đấy, đi hội sở làm gì?"
"Ha ha, xác thật là thiên tài, không phải chỉ mới phá sản có một lần thôi à!"

"Ha hả, chung quy vẫn chỉ là một đứa con riêng mà thôi, thật sự coi bản thân là Thủy thiếu gia?"
Một tên lưu manh vỗ vỗ mặt Thủy Như Khiêm, "Giun thì vẫn nên bò trên mặt đất, đừng tưởng rằng khoác thêm một tầng da liền biến thành rồng, Thủy gia cũng chỉ có một vị Thủy thiếu gia mà thôi!"
"Nói không chừng sau này người ta có thể trở thành người nắm quyền Thủy gia đấy, chúng ta đắc tội không nổi đâu."
"Haha, nếu anh ta có thể nắm quyền hành Thủy gia, lão tử sẽ làm chó cho anh ta đánh!"
Mà người đang ôm mỹ nữ - Kim ca uống một ngụm bia, mắt lạnh nhìn Thủy Như Khiêm bị anh em của mình khinh nhục. Không có cách nào, Thủy thiếu gia này nợ tiền hắn, lại có đại nhân vật muốn chỉnh anh, Kim ca không thể chọc người đó, nên chỉ có thể đẩy ánh mắt về Thủy Như Khiêm. Tuy nhiên Kim ca là một trực nam 100%, mặc dù sắc đẹp của Thủy Như Khiêm tới mức hại nước hại dân, nam nữ đều ăn, thì hắn cũng chẳng muốn ra tay. Đương nhiên, người khác làm gì với anh, hắn chỉ ngồi một bên im lặng nhìn.
Kim ca không có hứng thú quét về phía đấy một cái, vừa định cúi đầu hôn cô gái trong ngực, di động bỗng nhiên vang lên. Hắn nhíu nhíu mày, bị quấy rầy hứng thú nên hắn cảm thấy không vui.
Nhưng loại người như hắn, người biết được số điện thoại riêng của hắn chắc chắn không phải người bình thường. Kim ca cầm lấy di động, trong mắt không vui, thanh âm lại không có chút dao động, "Alo!"
"Kim ca?"
Thanh âm phụ nữ mỏng lạnh lạnh nhạt lọt vào tai, sắc mặt Kim ca lập tức thay đổi.
Phịch, Kim ca trực tiếp đẩy người phụ nữ trong ngực ra, đứng dậy, trên mặt tràn đầy ý cười nịnh nọt chân chó, cả người trướng lên.
"Thẩm tổng khỏe, Thẩm tổng khỏe!"
"Ừ, anh khỏe!" Chu Ninh lễ phép đá lại một câu, chính là thanh âm có chút quá bình tĩnh.
Kim ca nhịn xuống cảm xúc muốn nuốt nước miếng, trong lòng hỏng tới nơi rồi, hắn nhớ rõ thư kí riêng của vị tổng tài này nói là chuyện này sẽ bỏ qua rồi mà?
Hôm nay đại lão kia lại gọi cho hắn làm gì?
Ngẫm lại mấy ngày trước đây, ngày nào hắn cũng như đang dẫm lên tim, chỉ sợ phút sau Doãn gia đại thiếu sẽ mang bộ đội đặc chủng tới nhà hắn.
Cảm giác trên đầu treo lơ lửng một con dao sắc, cả đời này Kim ca không muốn trải qua lần nữa. Hắn âm thầm thề, sau này nhìn thấy vị Thẩm tổng kia, hắn nhất định sẽ nép vào tường chạy trốn.

Nhưng hắn không gặp được Thẩm tổng, vị đại lão này lại tới tìm hắn, chẳng lẽ là tới tính sổ?
Tay chân Kim ca đều phát run!
"Thẩm...... Thẩm tổng, cô tìm tôi là có chuyện gì vậy?" Kim ca cẩn thận hỏi một câu.
"Có việc!"
Bốp, hai chữ ấy làm chân Kim ca mềm nhũn, quỳ dưới đất, bị dọa suýt khóc, "Thẩm tổng, Thẩm tổng, tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin cô cho tôi một cơ hội nữa!"
Tuy rằng hắn cũng không biết mình sai ở đâu, nhưng vị đại lão này muốn chỉnh hắn, vậy thì hắn ngoại trừ chết không an ổn thì vẫn là chết không an ổn!
Chu Ninh: "......"
Hắn cũng bị thiểu năng giống hệ thống rác rưởi à?
Hoàn Khố Thiếu Gia thổ huyết, tại sao lại nhắc tới nó chứ?
Bên tai đều là tiếng khóc bi ai của Kim ca, ánh mắt Chu Ninh càng thêm mỏng lạnh, "Câm miệng!"
"Hic, vâng ạ!"
Kim ca lập tức che kín miệng, không dám khóc, giống hệt như chim cút, nào có bộ dáng lão đại lúc nãy?
"Đêm nay bọn anh muốn đua xe?"
"Đúng...... Đúng vậy, Nếu...... Nếu Thẩm tổng không thích, chúng tôi sẽ không đi nữa, không đi!"
"Đi!"
"Hả?" Đầu Kim ca đầy chấm hỏi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.