Đại hiền nhân: Khó quá bỏ qua.
Hắn biết có một số người có dị năng điều khiển dị năng, nhưng cái này đâu giống điều khiển, là dùng vũ lực thì đúng hơn.
Trên người của cô cũng không có chút dao động năng lượng nào.
Cũng có thể đây không phải là con người.
Lam Tuyết tát hắn một cái bép vào mặt hắn. Trội ôi, mặt tên này thế mà cũng mềm mịn không kém con gái đâu.
Chàng trai lợi dụng địa hình ngơ ngác nhìn cô, ý hỏi như là tại sao lại đánh hắn.
"Đừng có nhìn tôi như vậy, trên mặt tôi có đồ ăn hả, nhìn nhiều có thể no bụng à. Ra xem đám bạn của cậu kìa" Lam Tuyết lý lẽ hùng hồn chặn miệng.
Câu "Tại sao cậu đánh tôi?" của hắn nghẹn lại giữa cổ họng. Cũng chẳng biết tiếp theo nên mở lời như thế nào cho hợp lý.
Hắn trả lời bừa: "Họ cũng không phải đồng đội của tôi!"
"Vậy à!" Chuyện bao đồng tốt nhất không nhây vào.
"Gào gào..." Tiểu Zombie vẫn ngoan cố biểu tình.
Lam Tuyết cũng muốn buông tay nó ra, nhưng lại sợ nếu buông tay thì nó nhảy lên cắn người. Đây là con người đầu tiên nàng gặp được, nếu chết thì phí lắm.
Đại hiền nhân: Hóa ra cô cũng chẳng là 'con người' lương thiện chút nào.
Lam Tuyết: Ta mà có lương thiện thì không phải Lam Tuyết đại thần nữa rồi, trừ phi Thiên Đạo đi gặp Diêm Vương.
Thiên đạo: Tại sao chưa sửa cái thói độc mồm độc miệng này thế.
Tiểu zombie bất mãn cắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-thien-nguyet-lam-tuyet/2817102/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.