Lam Tuyết: "..."
Cái méo gì thế kia?
Mặc Nhiễm của ta từ khi nào trở nên đáng sợ như vậy.
Lam Tuyết nằm dưới đất, yếu ớt gọi tên Mặc Nhiễm.
Mặc Nhiễm lập tức biến trở lại thằng nhóc yếu ớt, chỉ một sợi gió thôi cũng đổ, đáng thương nhìn cô.
"Cá, có chyện gì sao?"
Lam Tuyết: "..."
Đại khái là không biết nói cái gì?
Cô vẫy vẫy tay: "Huynh chạy lại đây".
Mặc Nhiễm như chú cún nhỏ, lon ton chạy lại chỗ cô.
"Có chuyện gì thế!"
《Đại thần, tự nhiên tôi có linh cảm không tốt》
Lam Tuyết kéo hắn gần lại sát với mặt của mình.
"Nhìn thẳng vào mắt ta!"
"..."
Cô vốn đã không còn sức nữa cơ mà.
"Ngươi coi ta là thứ gì" Lam Tuyết hỏi.
Mặc Nhiễm nói ra trong vô thức: "Dược nhân!"
Lam Tuyết: "..."
Ta đi...
Thiếu nữ quay người rời đi.
Mặc Nhiễm đánh thương hề hề, ôm lấy chân cô, mất hết liêm sỉ nước mắt rưng rưng nhìn cô: "Lam, Lam Tuyết. Thật ra không phải như vậy đâu!"
"Vậy ý huynh nói là thiên lý nhãn của ta có vấn đề hay ta bị điếc hả" Lam Tuyết không thương tình đá hắn.
Đá bay.
Đến khi đi xa vẫn còn nghe thấy tiếng hắn 'yếu ớt' khóc tê tâm liệt phế.
Lam Tuyết: "..."
Quay lại hỏi thêm một chút: "Vậy huynh có thích ta không?"
Mặc Nhiễm lại trả lời trong vô thức: "Không!"
Thích cô làm cái gì.
Cô chỉ là một thần linh yếu ớt đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-thien-nguyet-lam-tuyet/2817079/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.