"Ngươi không còn chiêu nào khác nữa hả, nổi giận một cái là đuổi ta ra bên ngoài ngủ. Ngươi có biết thương hương tiếc ngọc không vậy hả?"- Đại thần tam giới phát tiết xong biểu cảm lập tức quay trở về cao quý lãnh diễm như lúc đầu.
Còn Hoàng đế bệ hạ nghe Lam Tuyết phát tiết xong, khuôn mặt ngu ngơ xong, vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra.
#Nữ nhân khuynh thành nhất Hạ Hoa Quốc, đêm qua bị người ta ném ra ngoài phủ Thái sư#
...
Lam Tuyết ngồi trên ghế rồng, hai hàng lông mi nhíu chặt.
"Còn đau không?"
Bàn tay ngọc ngà thon thả kéo lấy hai đầu thái dương khẽ day nhẹ, cảm giác mệt mỏi xa dần, Lam Tuyết thở phào một hơi.
Mặc Hắc Oa nhìn cái bộ dạng lúc này của nàng, cảm thấy không có chút tiền đồ nào. Chung quy nàng vẫn là một nữ tử bình thường, muốn đóng y chang thiên tử là chuyện không thể nào.
Lam Tuyết kéo đôi tay kia vào lòng, học bộ dáng mèo con cọ cọ.
Ừm, quả thực là trông rất giống mèo con.
Có cái gì đó sai sai mà nhỉ???
《Đại thần, chúng ta không còn thời gian nữa rồi》
Thẻ lần này có lấy được không?
《Ai nha, Đại thần à. Ngài đừng có chấp niệm quá sâu với mấy cái thẻ đó, có được không?"
Nói chính sự!
《Có lấy được!》
Lan man dài dòng, đổi vị diện đi bạn êi.
《Còn vị diện này thì sao, trà xanh và vai phản diện không cần quan tâm, rời đi thì cũng phải có một cái kết có hậu chứ?"
Đại thần nghiêng người xuống, trượt khỏi lòng Mặc Hắc Oa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-thien-nguyet-lam-tuyet/152110/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.