Thẩm Ngôn Trì được người đặt lên xe lăn, đẩy ra ngoài, là đẩy hắn đến nơi gặp mặt người thân.
Thẩm Ngôn Trì mở mắt, nhìn người đàn ông trước mặt, tay hắn run run nhưng sớm không thể nói thành lời, bây giờ ngoài việc tay chân hắn tàn phế, lưỡi cũng cứng lại, không thể nói chuyện, chính xác giống y như người thực vật không khác là bao, tất cả là do vết cắt ngày đó, trên con dao, có độc.
Giờ này Thẩm Ngôn Trì hắn thực sự hiểu cái gì là sợ hãi nhất rồi, cái chết trước nay là sự giải thoát đối với hắn, là tận hưởng là lạc thú, vậy sự sống chính là điều hắn ghét nhất, ấy vậy mà giờ đây hắn còn là loại chết không được sống không xong cực kì đáng hận.
Hạ Tư Truy đeo găng tay, lấy ra một vật, là một cái lư hương nhỏ, hắn tỉ mỉ, ưu nhã đổ hương vào bên trong, đậy nắp lại đốt lên.
Mùi hương thông qua lỗ nhỏ trên cửa kính bay qua bên Thẩm Ngôn Trì, khiến mắt hắn trợn trừng, tia mắt ẩn hiện, một nét mặt đau đớn đến thống khổ.
Hạ Tư Truy miết nhẹ găng tay, mắt nhìn thẳng hắn nở nụ cười: "Tôi đã nói sẽ không giết cậu, nhưng để cậu sống nhàn tản thì không được, ngày đó cậu hạ độc cô ấy, khiến tôi rất bực bội, cảm xúc này cần phải được tiêu trừ, vậy nên cực cho cậu rồi"
Hương đã đốt hết Hạ Tư Truy cất lại lư hương nhỏ, lột bỏ găng tay, lần cuối nhìn lại hắn, rất vừa lòng.
"Cho nên sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-the-nao-la-nhan-vat-phan-dien-quyen-2/4599290/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.