Hoa Y hai chân gác lên bàn ngả người về sau lười biếng bấm bấm ipad.
Cảnh Nghi ngồi bên bàn làm việc, tiếng bút viết vang lên.
Không khí ấm áp hoà hợp mặc dù không ai nói chuyện với ai.
Chợt ánh sáng bị che mất, Hoa Y buông xuống ipad ngửa đầu nhìn hắn.
"Sao thế?"
"Em đạt vị trí 99"
Hoa Y gật nhẹ đầu: "Đúng thế, em giỏi không"
"4 học kì đều đạt vị trí 99..."
Hắn nheo mắt nhìn cô, Hoa Y hiểu ý hắn.
"Vị trí 99 này mang lại nhiều ý nghĩa, cũng trải nghiệm được nhiều thứ hơn"
"Nó không đánh giá được năng lực của em"
"Tại sao phải cần đánh giá, năng lực của chính mình, dựa vào chính mình tự hiểu, cuộc sống cũng do chính mình định đoạt, không phải điểm số, thứ hạng"
Hoa Y nghiêng đầu bác bỏ luận điểm của hắn, có thể do cách hắn được sinh ra, đi trên con đường ưu tú, điểm số thứ hạng quyết định tất cả là bản năng của hắn.
Nhưng cô không giống, người như cô không đo đạt bằng các chuẩn mực xã hội được, chỉ cần cô muốn cái gì cũng có thể có.
Hơn nữa ước vọng của nguyên chủ là sống hạnh phúc và tận hưởng, đây chính là cuộc sống của "người bình thường" một nữ sinh bình thường không bị sức ép của gia đình hay điểm số, không phải gồng mình trở nên ưu tú khác biệt.
Cảnh Nghi cụp mắt như có điều gì suy nghĩ, hắn không hiểu được cô, nhưng cũng không phản bác cô vì hắn biết cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-the-nao-la-nhan-vat-phan-dien-quyen-2/4599211/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.