"Mộng Oánh, Mộng Oánh!!!" Thiếu nữ hớt ha hớt hải chạy tới.
"Triều đình ban sắc lệnh không được sử dụng phát minh của cô nữa, còn thấy dùng sẽ nghiêm trị nói rằng phát minh của cô bàng môn tà đạo là con đường không chính quy khiến cho bá tánh trở nên lười biếng ỷ lại".
"Cái gì? Đây có còn là lời con người nói nữa không" Mộng Oánh tức giận đập bàn, hít thờ cũng theo đó gập ghềnh.
Thiếu nữ nhìn trước ngó sau sợ hãi nói: "Cô nhỏ mồm chút, đây là sắc lệnh của đương kim nữ đế, không thể ăn nói vậy đâu sẽ bị chém cả nhà đó".
Mộng Oánh nghiến răng thật chặt, khi cô xuyên không đến đây đã thực sự chán nản cái thời đại nghèo nàn này rồi nhưng lại không nghĩ còn người ở đây còn cổ hủ đến cố chấp nhứ thế, phát minh lớn của thế kỉ đều được cô đưa ra sử dựng giúp ích cho con người thế mà lại bị xem là bàng môn tà đạo khiến con người trở nên lười biếng? Quá quắt lắm rồi!
"Chuyện gì vậy?"
Người đàn ông cao lớn, khuôn mặt cương nghị cùng với cặp mắt phượng đen phong lưu hai khí chất đối lập nhau cùng xuất hiện trên hắn nhưng lại không hề đối chọi gay gắt mà lại hoà quyện hợp dung hoà với nhau.
Cho dù mặc lên áo vải bình dân nhưng cũng không thể át đi khí chất vương giả trên người hắn.
Mộng Oánh quay đầu dường như nhìn thấy hắn tâm tình mới hoà hoãn đôi chút.
Thiếu nữ kể lại sự tình cho hắn nghe.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-the-nao-la-nhan-vat-phan-dien-quyen-2/4599179/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.