Tần Hạ sửng sốt, lời chỉ dẫn quá mức thẳng thắn khiến cô ấy không khỏi bất an: "Có ý gì? Khởi Dư là ai?"
Thẩm Hình Sâm cũng chau mày: "Không liên quan chút nào, cô ta bị giết thì liên quan quái gì tới công viên chứ?"
Thẩm Đặng cúi đầu nhìn xuống bóng râm dưới chân một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi lên tiếng: "Theo hướng tệ nhất, công viên này căn bản không để cho các thí sinh kiếm đủ chỉ tiêu trước thời gian. Thế nên, muốn cứu sống toàn bộ thí sinh của mùa 6, chúng ta có thể sẽ phải giết người tên Khởi Dư, khiến công viên 'quay về dáng vẻ ban đầu'."
"Không được, tôi không đồng ý! Điều đó không công bằng với cô ấy!" Tần Hạ đứng phắt dậy: "Chúng ta không có quyền tước đoạt bất kỳ sinh mạng của bất cứ ai, đặc biệt là người vô tội vô tình bị nhắm đến!"
Thẩm Đặng ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn cô ấy: "Nhưng nếu không giết cô ta, hơn 200 thí sinh còn lại sẽ chôn thân tại nơi này. Tần Hạ, tôi biết cô không muốn giết người vô tội, nhưng 1 người vì hơn 200 người, không đáng giá sao?"
"Chúng ta giết người, cũng là cứu người."
Lời nói này đúng là máu lạnh đến cực điểm, nhưng lại chẳng sai một chữ nào.
Tần Hạ cắn răng, tay nhỏ siết lại gợn gân xanh: "Không còn cách nào khác sao?"
Thẩm Đặng không trả lời, ngược lại đưa mắt nhìn về phía Thẩm Hình Sâm đang lục lọi đạo cụ. Thẩm Hình Sâm không nghe thấy tiếng nói chuyện nữa liền ngẩng đầu, thấy Tần Hạ và anh trai đang nhìn mình, cũng hiểu ý mà mở miệng: "Cách khác? Vẫn có. Nhưng nó khó khăn gấp trăm lần đấy."
Tần Hạ: "Cứ nói đi."
Thẩm Hình Sâm vân vê bút lông, dùng đầu ngón tay bắn nó lên cao, khiến nó lộn một vòng rồi chuẩn xác hạ cánh trên *hổ khẩu: "Trước khi người chơi tiến vào công viên giải trí, cậu có nhớ MC từng nói một câu rất không giống với tác phong của hắn ta không?"
*Hổ khẩu: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón trỏ.
Tần Hạ cau mày cố gắng nhớ, Thẩm Đặng trực tiếp nói ra luôn: "Các ngươi nên hiểu rõ công viên không ngại khi có khách tới chơi dài hạn đâu."
Thẩm Hình Sâm gật đầu: "Là nó."
"Tính tình của MC chúng ta đều hiểu rõ, từ lúc chúng ta còn ở trong phòng thí nghiệm đã luôn phải nhìn chằm chằm hắn ta thông qua màn hình để hiểu được tính cách quái đản và sở thích biến thái của hắn ta. Đặt bản thân vào vị trí của hắn ta, dùng lối suy nghĩ để mô phỏng lại bộ não của hắn ta, biến hành động tưởng như vô nghĩa ấy thành mục tiêu có chủ đích."
"Mà MC thân yêu của chúng ta thích gì nhỉ?"
Dưới sự dẫn dắt bằng lời nói của Thẩm Hình Sâm, Tần Hạ chậm chạp ngồi về chỗ, tham gia vào câu chuyện của anh ta: "Sự kính sợ của con người khi chứng kiến những thứ siêu nhiên không tưởng, sự sợ hãi của con người trước những phi nhân loại vĩ đại, sự tuyệt vọng của con người khi phải đối mặt với tử vong cận kề, danh tiếng tồn đọng vang xa của chương trình đối với thế giới nhân loại."
"Chính xác! Như một món đồ chơi, MC thực sự rất tham lam trong việc phải chia sẻ những món đồ chơi này với ai khác. Ví dụ điển hình như mùa 2, chỉ vì một người chơi có chút đặc biệt mà khiến cho một cánh cổng giữa thời không bất khả kháng bị ép mở ra, sự xâm nhập trái phép của kẻ ngoại lai dần trà trộn vào chương trình khiến MC tức điên lên, vậy nên đó là lần đầu tiên hắn ta chịu ra tay hỗ trợ nhân loại tống những kẻ ngoại lai ấy đi."
Tần Hạ thấp giọng nỉ non: "Nhưng khi mọi chuyện kết thúc, MC lại gia tăng phó bản tàn sát bằng sạch những thí sinh ấy như một sự trừng phạt."
Mùa 2 chính là mùa chơi làm nhân loại nhận thức rõ ràng sự ích kỷ và tàn độc của tên điên đấy.
Thẩm Hình Sâm bắt chéo chân, thích ý ngả người ra sau tựa lên lưng ghế: "Trò chơi thứ 2 của mùa 6 diễn ra trong công viên, vốn nên là người chủ trì cuộc chơi thì MC chỉ để lại ít lời nhắn rồi mất dạng, còn giao mọi thứ lại cho NPC trong công viên quản lý, ngay cả đạo cụ cao cấp luôn chứa chấp tai họa đi kèm cũng là đạo cụ giúp đỡ nhiều nhất cho phía nhân loại, hào phóng như vậy chẳng giống hắn ta thường ngày chút nào."
Tần Hạ rốt cuộc cũng nhận ra vấn đề ở đây là gì: "Nghĩa là..."
Thẩm Đặng tiếp lời: "Nghĩa là, MC đã có một cuộc giao dịch thầm lặng nào đó với chủ nhân đằng sau của công viên giải trí, hắn ta không thể can thiệp vào diễn biến xảy ra trong công viên, cũng biết trước công viên sẽ không trả người lại cho hắn ta, vì vậy hắn ta để lại hai đạo cụ cao cấp cứu mạng trong đây, nhắc nhở thí sinh phải tìm được hai đạo cụ đó rồi toàn mạng rời khỏi công viên."
"Khủng bố điên loạn như một tên khùng mất trí ấy lại không đọ được với chủ nhân thực sự của công viên giải trí, nói lên lực lượng của kẻ bí ẩn này cực kỳ đáng sợ, thâm sâu hơn không chỉ một bậc, hệt như tiểu bối đụng phải trưởng bối, hết sức thảm hại." Thẩm Hình Sâm cười nhạo.
Mặt Tần Hạ trắng bệch: "Đừng nói với tôi từ lúc các thí sinh bước vào cổng lớn của công viên liền trở thành một bộ phận dinh dưỡng nuôi sống nó đấy nhé?"
Thẩm Đặng: "Chính là ý tứ này."
Tần Hạ hít sâu: "Đệt! Bảo sao trò vừa rồi chỉ còn mỗi chúng ta là sống sót."
Thẩm Hình Sâm rung chân, tấm tắc nói: "Cho nên, muốn cứu bọn họ, cách dễ nhất là giết người tên Khởi Dư như gợi ý, cách khó nhất là trực tiếp đối đầu với chủ nhân của công viên."
"... Tỷ lệ sống của chúng ta khi chọn cách thứ hai là bao nhiêu?" Tần Hạ run rẩy hỏi.
"0,00001%." Thẩm Hình Sâm tao nhã mỉm cười.
Tần Hạ: "..."
Bỗng dưng muốn khóc là cảm giác như thế nào?
Hai người vui vẻ đùa giỡn qua lại lại vô tình bỏ qua ánh mắt nghiêm trọng của đội trưởng nhà mình.
Thẩm Đặng lẳng lặng rũ đầu xuống, thần sắc bình tĩnh nhìn lên lá bài Joker đỏ trong tay, bụng ngón tay bị mép cạnh sắc nét của lá bài cứa ra máu, huyết tươi chảy dọc xuống nụ cười phấn khích tràn ngập quái đản của chú hề.
Không đúng.
Không đơn giản như vậy.
Nếu anh đoán không lầm, người tên Khởi Dư là người bị tìm kiếm, giết cô ta là tất cả mọi chuyện sẽ chấm dứt và mọi người sẽ được cứu. Rất đơn giản, chỉ cần là người không có vấn đề về trí não thì đều hiểu được điều này, nhưng nó cũng cất giấu một lỗ hổng rất lớn mà người bình thường sẽ lựa chọn không để ý, càng không muốn suy xét sâu xa.
'Khởi Dư là người bị tìm kiếm' —— Nhưng là bị tìm bởi ai? Bởi cái gì? Nếu cô ta bị tìm thấy, nó sẽ là lợi hay hại?
'Khởi Dư sẽ bị giết bởi chính người yêu thương cô ta nhất' —— Đây là số phận đã định sẵn, vậy cô ta bắt buộc phải chết trong tay người đó hay sao? Tự ý động đến cô ta liệu có làm xáo trộn đủ thứ chuyện phiền phức lên không?
Trường hợp tệ nhất mà Thẩm Đặng có thể nghĩ được chính là người bị tìm kiếm không phải Khởi Dư, Khởi Dư chỉ là một kẻ bị đem ra ngoài tung hỏa mù mà thôi, khi toàn bộ hỏa lực đều nhắm hết vào người này, người bị tìm kiếm thực sự vẫn sẽ an toàn lẩn trong bóng tối.
Người bị tìm kiếm không bị tìm thấy, đến lúc đó ai cũng không thoát được.
Nhưng sau đó rất nhanh Thẩm Đặng đã ném ý nghĩ này ngay tức thì bởi tính thực tế của nó quá thấp.
Trước kia đạo cụ trung cấp của Hình Sâm chỉ chú trọng sự vật hiện tượng, chưa từng nhắc tới nhân vật hệ quả nào triệt để cả, tuy rằng thời gian đạo cụ này được em trai anh bắt lấy không lâu, nhưng tác dụng của nó không hề kém cỏi tí nào, từng câu chữ không cùng một nghĩa đều có sự liên kết rất lớn, có thể là nhân vật được bút lông chỉ thẳng tên, chứng tỏ phân lượng của cô ta không nhỏ.
Thẩm Đặng gảy gảy là bài lấm lem máu, nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Khởi Dư, Khởi Dư... Đến tột cùng thì cô đóng vai trò gì trong cuộc đuổi bắt này đây?"
***
"Tiểu Dư, chân phanh!"
Khởi Dư siết chặt vô lăng nhỏ trước mặt, dùng hết sức lực xoay tay bánh cứng rắn sang hướng trái ngược, thành công điều khiển đầu xe rẽ vào lối đi bên trái, tránh thoát bi kịch tông phải xe Từ Nhất. Mà lối đi bên trái lại dẫn đường cho cô tiến thẳng đến một ống cống lớn bằng kim loại được phủ màu tối.
Thời điểm đuôi xe lọt hẳn vào trong, Khởi Dư nghe thấy đầu ống bên kia cũng truyền tới tiếng bánh xe chạy lạch cạch trên sàn ống thép, bên trong tối om không có nổi một tia ánh sáng, chỉ có thể dựa vào tiếng động vẫn luôn vọng lại mấy lượt đó để cảm nhận xung quanh, càng lúc càng gần, giống như giây tiếp theo sẽ chạm mặt, chẳng biết người đến là bạn hay địch.
Khởi Dư phát giác ra đường đi phía trước chỉ đơn thuần là đường thẳng liền quả quyết buông tay lái, người ngả ra sau, bày ra bộ dạng phó mặc cho số phận, không thiết sống nữa.
Từ lúc đi vào khu xe điện đụng, nghe thông báo không cấm người chơi rời khỏi chỗ ngồi như hai trò trước cô cũng lấy làm lạ, không nghĩ là trò này lại thả một con ngựa cho thí sinh như vậy, cho tới khi ngồi xuống xe điện nhỏ, hai bàn chân bị tấm thép cố định lại trên hai bàn đạp, hông bị dây an toàn vắt ngang ép chặt cứng, nửa người dưới thực sự không tài nào động đậy được, cô chỉ có thể cười ha ha một cách tuyệt vọng.
Từ lúc chân chính tỉnh táo, gặp đủ thứ chuyện uy hiếp tới tính mạng, lại còn liên tục bị thương, chịu nhiều khổ cực như thế khiến nỗi nhớ nhà của cô không ngừng tái phát.
Bổn bảo bảo muốn về nhà quá. Khởi Dư che mặt thở dài.
[ Ký chủ, cô muốn bỏ cuộc à? ] Hệ thống thò mặt hỏi một câu.
"Có lúc nào ta muốn cố gắng đâu?" Khởi Dư tiếp tục ưu thương thở dài thườn thượt.
[ Cô không cần Bạch Nguyệt Quang của cô nữa à? ]
"??? Bậy bạ! Ta không cần hắn khi nào!?"
[ Không phải cô muốn về nhà còn gì? ] Hệ thống cười hì hì.
Trước kia luôn lo lắng hãi hùng ký chủ của nó ăn no rửng mỡ sinh nông nổi muốn bãi công không làm nữa, bởi vì không có lý do để giữ cô lại nên mới phải sợ hãi như thế, nhưng từ lúc có sự xuất hiện của Từ Nhất, mong muốn thầm kín nhất của cô bỗng thành hiện thực liền biến thành xiềng xích kìm chặt cô ở lại, nên hệ thống chẳng phải sốt vó động viên các thứ như xưa nữa, ngược lại thỉnh thoảng còn có thể đùa ác cô một chút để giải buồn.
"Liên quan cái rắm!"
Xe điện bỗng dưng dừng lại kéo tinh thần của Khởi Dư trở về, đường ống tối tăm bất ngờ sáng rực lên, ánh sáng chói mắt ở cường độ cao vụt lên khiến hai mắt chưa kịp nhắm lại của cô đau nhói, cùng lúc đó, toàn bộ xe điện trong khu vực riêng đồng loạt chết máy không di chuyển nữa.
「 Giám định hoàn tất. Xác nhận hợp lệ. 」
「 Xin chúc mừng xe điện số 4 và xe điện số 13 thành công mở ra trò chơi phụ《 Giằng Co 》. 」
「 Trước khi trò chơi phụ kết thúc, trò chơi《 Xe Điện Đụng 》buộc phải tạm dừng, những người chơi bên ngoài xin hãy ngoan ngoãn chờ đợi kẻ thắng cuộc đi ra để tiếp tục. 」
Thông báo vang lên làm những thí sinh vẫn đang tham gia vào trò này vừa hoang mang vừa tò mò, chẳng biết tên ngu ngốc hay kẻ lợi hại nào rảnh hơi vội vàng đi tìm chết như vậy.
Mặc dù ôm tâm thái hiếu kỳ cùng tâm trạng ăn dưa quen thuộc, nhưng các thí sinh vẫn phần nào cảm thấy may mắn vì có người kích hoạt ra trò chơi phụ, làm trò chơi xe điện đụng điên cuồng này ngừng lại, cho bọn họ thời gian để nghỉ ngơi cũng như tìm kiếm phương án đối phó.
Vốn dĩ chơi trò này là bởi vì đã tính hết những khả năng nguy hiểm nó có thể mang lại, chẳng hạn như *thế lực đâm nát người chơi như《 Tàu Lượn Siêu Tốc 》, vận tốc chóng mặt hại người chơi bay khỏi chỗ ngồi như《 Thuyền Hải Tặc 》, phát nổ thiết bị ngay tại trong xe như《 Tàu Tốc Hành 》...
*Thế lực = tốc độ (thế) + lực đạo.
Khi nghe cảnh báo mới vào không có cấm tự ý ra khỏi chỗ ngồi, bọn họ lại càng tự tin hơn, có sức mạnh và đạo cụ ở đây, bọn họ không tin mình không sống được qua trò trẻ con này.
Nhưng sự thật chứng minh, những gì tồi tệ có thể xảy ra sẽ diễn ra theo hướng tệ nhất.
Giây phút đặt mông lên ghế ngồi, bị mấy thiết bị đơn giản kẹp cho không cử động được, bọn họ vẫn có thể an ủi bản thân rằng đây chưa chắc đã là tử lộ (đường chết),thế nhưng sự việc ở giây tiếp theo lại khiến bọn họ triệt để khiếp sợ.
Bánh lái của xe điện phi thường cứng, cứng tới nỗi siết chặt tay nắm nổi đầy gân xanh cũng chỉ làm nó nhích một chút xíu, không những bõ công mà còn tốn sức.
Tốc độ di chuyển của xe đã nhanh bất thường lại còn không cách nào khiến nó chậm lại chứ đừng nói là dừng lại, chân phanh bên dưới đúng là có, nhưng bất kể bọn họ có ghì mũi chân lên chân phanh bao nhiêu lần thì nó hoàn toàn không ăn, *hữu danh vô thực.
*Hữu danh vô thực: Có tiếng mà không có miếng. Trong trường hợp này là có tồn tại mà không có tác dụng.
Hướng đi của xe lại càng không cần phải nói tới. Nếu phải khái quát trong một câu thì là: Sống chết do trời, ăn ở do vận may.
Năm thí sinh trước đó vì không điều khiển được xe, không vặn được vô lăng, không dừng được xe, cuối cùng cả năm người đâm sầm vào nhau, trong đó một người bị đâm mạnh đến mức xe lật ngửa ra, thân xe đè 'phịch' xuống cơ thể, chưa kịp ngồi dậy thì đã bị xe của một người khác phi tới cán nát đầu, óc bắn đầy sàn.
Mà người ngồi trên xe đó cũng suýt vì dị vật dưới bánh xe làm cho té ngã.
Bốn người còn lại không xảy ra tai nạn lật xe nhưng vẫn bị lực tông làm cho lùi về sau, hai người chưa thoát khỏi cơn choáng váng đã vô tình đi lọt vào trong ống cống, hai người khác đều bị chấn thương nhẹ do va chạm.
Cái bọn họ khiếp sợ ở đây là trò này thật sự đúng là dựa hết vào vận may, không có cơ sở, không có kết cấu, không có quy luật, chỉ xem vận khí của ai khủng hơn ai.
Từ Nhất ngồi trên xe điện số 12 lực bất tòng tâm nhìn ống cống duy nhất có độ sáng trong mười ống cống tất cả, muốn vào đấy giúp bạn gái chiến thắng lại không nghĩ ra cách can thiệp.
Bạn gái hắn vận khí thật tốt, nhiều người vào ống cống như thế mãi mà không ai kích hoạt ra trò chơi phụ, đến lượt cô đi vào thì một phát trúng thưởng.
Xác suất 1/100 này... Chết tiệt! Đây sẽ không phải là cách thức đối phó của phó bản này dành cho NPC ngoại lai đó chứ?!
***
Khởi Dư nghe xong thông báo, cúi đầu xuống, trầm tư nhìn chằm chằm số 13 được sơn trên đầu xe điện của mình.
"Ta chết chắc rồi." Khởi Dư kết luận.
[ Phì, chúc may mắn ký chủ. Chỉ số ngầu của chúng ta đều dựa hết vào cô đó ~ ] Hệ thống vui sướng bỏ lại câu này rồi biệt tăm.
Tiểu đồng bọn đã bỏ đi, Khởi Dư ngẩng đầu lên, chợt phát hiện phía trước đường ống gắn đầy lưỡi cưa sắc bén đang hoạt động, mỗi góc một cái nhô cao chiếm đóng không gian chật hẹp, dưới lớp ánh sáng là tia nhọn rậm rạp xoay chiều phản chiếu một phần hình dáng của người phía sau nó, tiếng máy móc quay 'xèn xẹt' trong không khí lúc ẩn lúc hiện tạo thành một nét điểm dị hoặc, mang lại cảm giác sởn gai ốc truyền từ da đầu xuống gót chân.
Khởi Dư nhìn mà lạnh cả sống lưng.
Cô đã biết được nguyên nhân vì sao những người từng đi vào ống cống khác nhau từ ban đầu lại lâu như vậy chưa từng quay trở về rồi.
Giả sử cô vẫn ngồi trên xe điện đi sâu vào trong bóng tối, giả sử cô không kích hoạt được trò chơi phụ, thì cô sẽ như những người chơi đã đặt chân vào ống cống khác trước đó, lái xe điện trong khoảng tối không có điểm dừng rồi bị đám lưỡi cưa này chém thành thịt nát.
Vấn đề ở đây là, cô làm thế nào lại kích hoạt ra trò chơi phụ nhỉ?
Suy nghĩ ấy vừa xẹt qua trong đầu, một bảng điện tử sáng rực rỡ từ hư không đột ngột bắn ra trước mặt Khởi Dư làm hồn nhỏ của cô thiếu chút nữa là bay đi mất.
【 Xe điện số 13, bạn đã mở ra trò chơi phụ《 Giằng Co 》, sau đây là quy tắc tham gia. 】
【 ① Sống sót đi qua đường ống lưỡi cưa, thành công tụ họp với đối thủ của bạn để bắt đầu trò chơi phụ.
② Ngoại trừ đạo cụ cao cấp, bất kỳ dụng cụ nào khác đều bị cấm sử dụng (Bao gồm cả năng lực đã có được).
③ Không được phép phá hủy đạo cụ của đường ống, người chơi chỉ có thể phòng thủ, không được tấn công. 】
Khởi Dư vừa đọc xong dòng cuối thì bảng điện tử cũng theo đó biến mất, thay vào đó là một giọng nói không chứa bất cứ tình cảm nào vang lên trong đầu.
「 Nếu người chơi vi phạm quy tắc, sẽ ngay lập tức mất đi tư cách thành viên dự bị, bị trò chơi phụ đào thải. 」
「 Con đường dẫn đến trò chơi phụ sẽ được tiến hành trong ba giây nữa. 」
「 Chúc may mắn, người chơi. 」
Cô đờ người ra, chưa kịp suy nghĩ sâu xa về quy tắc tham gia thì xe điện đã nổ máy khởi động trở lại, bánh xe đè lên sàn ống bấp bênh lần nữa lạch cạch kêu vang, tốc độ vừa phải mang Khởi Dư ngồi trên xe điện tiến đến thật gần khu vực trải đầy bánh răng đang quay tít.
Ngay lúc vừa bước qua vạch xuất phát, xe điện bỗng nhiên chạy biến về phía trước, tốc độ chạy nước rút lớn đến mức cô bị sức gió không biết ở đâu ra ép chặt lưng lên ghế tựa.
Đờ mờ thật chứ!!
Khởi Dư siết mười ngón tay đang nắm vô lăng, cấp tốc cúi đầu xuống, bánh cưa bên trên lướt qua đỉnh đầu cô chém bay mấy lọn tóc bị gió thổi tung, cô vừa cúi đầu đã phải lập tức ngẩng đầu nghiêng người né đi lưỡi cưa được gắn bên trái đường ống đang chạy qua, đúng lúc đó bánh răng xoay tròn bên phải vừa vặn đưa tới cứa rách tay áo bên vai của cô, máu bắn ra ngoài rơi vài giọt trên răng cưa bén nhọn màu trắng xám.
Khởi Dư ăn đau, theo phản xạ quay người tránh đi thì lại bị một lưỡi cưa khắc chém ngang sống lưng, da thịt bị cưa đôi mờ mờ hiện ra xương trắng đằng sau, máu như nước lũ ào ạt tuôn ra làm bẩn áo len trên người cô, đau đớn quen thuộc ngấm vào trong xương cốt bật ra gợi lên một hình ảnh vốn đã phủ đầy tro bụi trong trí nhớ.
—— Không đủ! Mau, lại đến một lần nữa!
Sắc mặt Khởi Dư trắng bệch, nhưng sâu trong đồng tử là ngọn lửa phẫn nộ dường như đã cháy cả ngàn năm, thời điểm bánh răng tiếp theo xuất hiện ở trước mặt, cô không màng tất cả e ngại trước kia của bản thân mà đưa tay nắm lấy bánh răng ấy, lưỡi cưa xoay chuyển nhanh đến chóng mặt không ngần ngại gọt đi mấy tầng da trong lòng bàn tay cô, biến nó thành một đám thịt nhão nhoét rỉ máu, gân tay đỏ xanh chi chít lồi ra bám động vào khung xương.
Bàn tay tê dại gần như mất hết khả năng cử động, nhưng cô vẫn cố chấp động đậy cả năm ngón tay, để từng ngón đè mạnh lên mặt phẳng của lưỡi cưa, dưới lực tác động đó là từng vết lõm rất nhạt dần hiện ra ở mặt trên của nó.
Hai mắt Khởi Dư xanh thẳm, tức giận và lạnh nhạt không ngừng đan xen với nhau trong con ngươi, mâu thuẫn đối lập lại càng khiến độ ấm dưới đáy mắt giảm sút không phanh.
Cô muốn bẻ gãy thứ đồ chơi này!
Bởi vì cô nắm chặt răng cưa được treo phía bên trên không buông, còn nửa người dưới lại bị cố định trên ghế ngồi nên bánh xe xe điện liên tục chạy đi nhưng thân xe không hề nhúc nhích, đủ để thấy lực tay của cô khủng bố đến mức độ nào.
【Không thể hủy hoại đạo cụ của đường ống. Hắn còn đang chờ ngươi.】
Khởi Dư giật mình chớp mắt một cái, thả tay ra, trong một giây thất thần đó lưỡi cưa mất đi lực kìm hãm nhanh chóng chém đứt nửa bàn tay của cô, các ngón tay rơi rụng bay về đằng sau, máu phun từ dưới các sợi gân tay lỏng lẻo lên cao tưới ướt số 13 nhạt màu trên mui xe, trong ánh mắt sững sờ chưa định thần lại của cô thì nửa bàn tay như miếng giẻ rách vừa nát bươm vừa đẫm máu rất nhanh đã nổi lên những tia rễ màu xanh lục vươn ra từ đống thịt nhầy nhụa bao trùm cả một bàn tay.
Chỉ vài giây trôi qua, tia rễ héo rũ mất đi màu sắc ngả xuống để lộ bàn tay trắng nõn không hề thiếu khuyết bộ phận nên có, nếu không phải cổ tay áo của cô vẫn đang nhỏ máu liên miên thì những gì đã xảy ra vừa rồi chắc chắn là ảo giác.
Khởi Dư nắm tay lại, ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn từng bánh cưa mọc đầy ngóc ngách đường ống đang thị uy với người khiêu chiến.
"Nhất Tử, đừng nóng nảy, lại chờ một chút, em nhất định sẽ tới gặp anh."
Khởi Dư nhẹ nhàng lẩm bẩm, giây tiếp theo liền ngưỡng cổ ra sau, một bánh răng hẹp mảnh sượt qua trước mắt cô rồi bỏ đi, bánh răng thứ hai và bánh răng thứ ba vây lại hai bên trái phải cùng lúc phi đến, cô biến đổi hai cánh tay thành ngọn rễ xấu xí nhưng khá thô che tại hai nơi Thái Dương, tùy ý chúng nó chặt phăng đi như thái củ. Bánh răng thứ tư ở gần dưới cứa thủng lốp xe điện, làm xe điện nghiêng hẳn sang một bên, hại Khởi Dư ngồi trên nó ngã người theo, một khắc bánh răng thứ năm chỉ cách vài milimet là cứa lủng đầu cô thì cô vội vàng bám chặt mép của xe, cong lưng gập người lại, một số lọn tóc dài xõa ra chịu trận thay cô cứ thế lả tả rơi trên sàn ống.
Bánh răng thứ sáu được gắn từ dưới sàn ống cưa thủng sàn xe, ngoi đầu lên trên, Khởi Dư ngồi bên trong nhìn lưỡi cưa xoay tròn ở giữa hai bắp đùi bị dây an toàn đè cứng của mình bắn ra mấy tia lửa, ma sát hai bên quần cô tới rách toạc vải vóc, suýt soát chém phải đùi non yếu ớt của cô.
Bánh răng thứ sáu thụt xuống, bánh răng thứ bảy khoét ngang cửa xe phía trái, các đầu cưa nhọn li ti thế như chẻ tre phá tan cửa xe điện và áo len cứa từ sườn ngang ngực xuống tận eo hông cô, thịt vụn bở ra, máu như thác nước chảy ra ngoài sơn lên một lớp màu óng ánh đẹp đẽ trên bề mặt bánh cưa thứ bảy.
Khởi Dư cau chặt mày, đau nhức dữ tợn nối tiếp nhau mà đến khiến thân thể cô phát run, cô tì tay tại cửa xe phía bên phải, cổ hất về sau tránh thoát bánh răng thứ tám quét qua yết hầu cô, bánh răng thứ chín xuất hiện đột ngột chém trúng rễ cây có dạng hình cùi chỏ mà Khởi Dư đã đề phòng biến ra từ trước.
Bánh răng thứ mười ló mặt ngay đối diện xe điện, không sai một li đối mặt với đầu xe, nếu chỉ dùng cơ thể để né thì chỉ vài giây nữa nó sẽ chẻ làm đôi xe điện lẫn người ngồi trên đó!
Đây là một con đường chết, Khởi Dư nhanh tay cầm lấy vô lăng, dùng toàn bộ sức lực bẻ bánh lái cứng như đá sang một bên, bánh răng thứ mười mới chạm đến động cơ dưới đầu xe điện thì mục tiêu đã chệch hướng chạy đi chỗ khác, thành công tránh khỏi nó.
Xe điện của công viên thật tài tình, lốp xe hỏng, cửa xe vỡ, thân xe nát, đầu động cơ bị thứ sắc hơn cả dao kéo động vào mà vẫn chạy như thường.
Con đường ngắn chỉ cần ba phút là đi được tới đầu bên kia, ngáp dài một cái là đi xong, nhưng đối với xe điện số 4 và xe điện số 13 đang phải tham gia vào tiến trình diễn biến của trò chơi phụ một cách chật vật thì nó là một cực hình.
Xe điện tàn tạ của Khởi Dư nhanh nhẹn chạy ra khỏi khu vực chứa chấp đủ các loại bánh cưa lớn nhỏ, bỏ lại ánh sáng chói lòa phía sau mà tiến sâu vào trong bóng tối đen như mực.
Khởi Dư hoàn thành màn thử nghiệm của trò chơi phụ xong gần như là nằm liệt trên ghế, trên người không có vết thương nhưng quần áo nhiễm màu máu lại rách tả tơi, mái tóc rối bù chỗ dài chỗ ngắn không đồng đều, gương mặt xinh đẹp lấm tấm mồ hôi lạnh tràn ngập mệt mỏi.
「 Chúc mừng người chơi vượt qua thử thách kiểm nghiệm, thành công giành được suất vé thành viên chính thức đầu tiên của trò chơi phụ. 」
「 Đối thủ của bạn — xe điện số 4 vẫn đang thực hiện thử thách, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi. 」
Cầu còn không được.
Khởi Dư nhắm mắt lại, xe điện chở người vù vù di chuyển trong đường ống chật hẹp trải dài tựa hồ không có điểm kết thúc.
———
*Góc nhỏ của truyện*
Công viên: Có một con bọ chết tiệt từ bên ngoài đi lọt vào, người đâu! Lấy cái vợt đập muỗi lại đây nhanh!
Xe Điện Đụng: A a a a để tui để tui! Tui mà ra tay, đảm bảo sẽ khiến con bọ này phi thăng đến nơi đến chốn!
Khởi •con bọ chết tiệt• Dư: Excuse me? Bây giờ ta ngay cả quyền lợi làm người cũng không có à?
Hệ thống: Cô có phải người méo đâu.
Khởi Dư: Ta có thể không phải người, nhưng mi chắc chắn là chó!
Hệ thống: (⊙▽⊙)?