Giun đất đớp lấy vật thể rơi không xác định trước mắt, răng nhọn sâu hoắc đâm xuyên qua da thịt trắng nõn yếu ớt tạo thành những lỗ máu rách rưới, Từ Nhất đứng trong vòng tròn bảo vệ trong suốt ở hàm dưới quái vật trơ mắt nhìn cô gái mình đã dặn trốn trước nháy mắt bị xé xác thành máu thịt nhầy nhụa.
"... Không thể nào..."
Bên tai Từ Nhất là tiếng tim đập kịch liệt lại run rẩy của mình, ngửi được mùi máu tanh nồng hòa lẫn mùi hôi của bùn đất trong không khí, hắn nghĩ, hắn hẳn là điên rồi.
Làn đạn lúc này cũng phát điên lên rồi.
【A a a a a a a!!!!! 0186 Đại lão!!!!!!!】
【Má nó, dã mãn quá đi, chết không toàn thây luôn.】
【Các vị đợi một chút, hình ảnh quá đẫm máu, tôi phải đi nôn đã!】
【0186 đại lão quay lại là muốn cứu Từ đại lão sao?】
【Khoan, có ai thấy không? Cái chấm bé ở góc nhỏ kia kìa, nguyên lai Từ đại lão không chết! Tôi biết mà!】
【... Tận mắt nhìn bạn gái mình chết thảm, Từ đại lão sẽ không có vấn đề tâm lý gì chứ?】
【Chắc chắn là có rồi, đổi lại là tôi, tôi sẽ ngất tại chỗ luôn đó.】
【Con quái vật này rất mạnh, khiến bạn gái Từ Nhất chết chỉ trong một cái chớp mắt như vậy cũng chẳng phải điều gì bất ngờ, rất nhiều thí sinh trước đó đã bỏ mạng trong miệng con súc sinh này.】
【Hu hu hu hu! CP mới chưa được 24 tiếng của tui thế là tan tành rồi!!】
Trán Từ Nhất nổi gân, hắn nhấc chân đạp vỡ vòng bảo vệ quanh thân, không màng nguy hiểm rình rập để lộ sự tồn tại của bản thân, quả nhiên phía sau, chiếc lưỡi dài ngoằn dạng dẹt phi tới, có ý đồ muốn cuốn lấy thân thể hắn kéo xuống cổ họng.
Từ Nhất giơ hai tay lên, lòng bàn tay hiện ra hai *cây kiếm tam lăng (ba cạnh),hàn khí ẩn giấu sát khí nhè nhẹ tỏa ra từ lưỡi kiếm, Từ Nhất nhún người nhảy lên cao, hai tay đưa sang bên cạnh, điều khiển hai thanh kiếm cắm vào nướu lợi của quái vật rồi kéo đi, mạnh bạo làm thành hai đường máu đỏ sứt sẹo.
*Cái này là dao găm tam lăng. Độc giả tự tưởng tượng con dao này thành cây kiếm nhé, cảm ơn.
Máu tươi điên cuồng tràn ra ngoài, đau nhức dữ dội khiến giun đất rít gào một tiếng vang xa, chấn động dưới lòng đất khiến mặt đất bên trên rung chuyển, giun đất uốn éo thân hình to lớn của mình, lưỡi dài trong miệng như phát cuồng mà di chuyển bừa bãi, nhanh chóng muốn tìm cho ra đầu sỏ gây tội.
Từ Nhất bám vào hàm trên của quái vật, tay giữ chặt răng nhọn bên trên bị những chiếc răng khác không một kẽ hở đâm phập vào làm cho tay hắn máu chảy đầm đìa cũng không hề hấn gì, đau đớn truyền khắp cơ thể càng khiến hai mắt hắn đục ngầu.
Miệng hắn cắn trên chuôi kiếm, tay còn lại cầm một thanh kiếm khác nhanh nhẹn vung lên chặt đứt nửa đầu lưỡi của quái vật vừa mới đưa tới, máu tươi bắn ra từ phía đối diện dội ướt cả người Từ Nhất.
Đau đớn liên tục mà tới làm giun đất khẩn cấp trồi lên mặt đất, đầu ngửa ra vung thật mạnh, tác động mạnh mẽ làm Từ Nhất ở trong khoang miệng quái vật không giữ chắc chiếc răng trơn trượt liền bay ra ngoài.
Từ Nhất bay trên không trung, con ngươi bắt được bóng dáng con người đang cưỡi ở phía sau đầu của giun đất.
Nhìn gương mặt đẹp đẽ tinh khôi quen thuộc của đối phương, Từ Nhất liền biết mình gặp được người quen rồi.
【Đậu má!!!! Chử Đông!!!!!!!!】
【Chử Đông là người đứng sau việc này? Không phải chứ...】
【Không đúng không đúng, Chử Đông và Từ Nhất là bạn bè ở mấy mùa trước cơ mà, không lý nào tự dưng Chử Đông lại quay sang đâm Từ Nhất một dao được!】
【Ở cái chương trình này còn cần tiền căn hậu quả à? Nếu là xung đột lợi ích thì không còn gì để bàn cãi hành động của Chử Đông nữa.】
【Từ đại lão vừa mất bạn gái, giờ lại bị anh em tốt phản bội, hôm nay Từ đại lão ra ngoài không xem lịch phải không? (Cười khóc) (Cười khóc)】
【Không, tui không tin, nhất định là bé cưng Chử Đông bị ép, những gì anh ấy làm là bất đắc dĩ! Không đời nào anh ấy lại hại tiểu ca ca Từ Nhất được!】
【+ 1】
"Chử Đông, nói là lần sau tái hợp, nhưng tôi không nghĩ sẽ gặp lại cậu theo cách này." Kinh ngạc và khó hiểu qua đi, Từ Nhất im lặng nhìn người ngồi trên đầu giun đất cũng đang ngửa mặt liếc hắn: "Cậu khiến tôi khá ngạc nhiên đó, người anh em."
"... Từ... Nhất..."
Chử Đông tham gia vào chương trình《 Cường Giả Bên Cạnh Ngươi 》sớm hơn Từ Nhất một mùa, theo lý thì Từ Nhất nên gọi Chử Đông một tiếng anh, nhưng vì hai người bằng tuổi, Chử Đông cũng nói không cần, nên cả hai nghiễm nhiên liền trở thành bạn chung đường, nói chuyện hợp nhau không câu nệ.
Lần đầu chạm mặt tại trò chơi《 Sinh Tồn Trên Đảo Mất Tích 》, Chử Đông bằng một cái liếc mắt đã ấn tượng kiểu người trong ngoài không đồng nhất là Từ Nhất, cái kiểu mặt hiền khô như thư sinh nhưng động tác thoắt cái lại đoạt mạng người của Từ Nhất khiến Chử Đông vừa kính nể vừa sợ hãi.
Từ Nhất cũng bị cái thể chất *cá Koi của Chử Đông thu hút, người này ngay cả ngồi không cũng có một đống đồ tốt khó tìm được ở trên đảo đặt ngay trước mặt làm Từ Nhất ghen tỵ không thôi.
*Cá Koi: Sinh vật chỉ sự may mắn nghịch thiên.
Khi Chử Đông cẩn thận đề nghị hợp tác, Từ Nhất không chút do dự đồng ý ngay, cuộc hợp tác của hai người là: Chử Đông phụ trách tặng đồ tặng đạo cụ, Từ Nhất phụ trách bảo vệ an toàn của cậu ta.
Lâu dần Từ Nhất nhận ra cái tên Chử Đông này là một kẻ tốt bụng hèn nhát, không dám giết người, không dám gây xung đột, không có ý nghĩ không nên có, không có bản tính ích kỷ và keo kiệt vốn có của một người bình thường.
Vô dục vô cầu, biết thân biết phận, không ham muốn sức mạnh hay đạo cụ, chỉ một lòng nghĩ đến trở về nhà sống một cuộc sống bình thường.
Đây đích thị là một thanh niên ba tốt của đất nước, là người theo chủ nghĩa Phật hệ hiếm có khó tìm ở cái chương trình đòi hỏi nâng cao khả năng cá nhân này.
Vì sao loại người này còn chưa chết, công sức chắn chắn là nhờ hết vào thể chất cá Koi của cậu ta.
Cậu ta may mắn có được rất nhiều sức mạnh và đạo cụ mà người người thèm khát, may mắn đánh đâu thắng đó không ngừng nghỉ, may mắn gặp được Từ Nhất khá là tử tế trong chuyện hợp tác.
Mỗi một mùa kết thúc, chương trình sẽ đặc cách cho phép thí sinh trở về thế giới của mình nghỉ ngơi một ngày, mặc dù ai cũng phàn nàn trong lòng ngày nghỉ quá ít, nhưng tất cả đều biết có còn hơn không.
Lần cuối chia tay là ở phó bản《 Chạy Thoát Khỏi Phố Cổ Bỏ Hoang 》, Từ Nhất đã đồng ý vẫn sẽ tiếp tục giữ mối quan hệ hợp tác với cậu ta, nhưng không ngờ lần sau gặp lại ở phó bản《 Trốn Tìm 》diễn ra trong thành phố đổ nát, hai người lại biến thành mối quan hệ đối địch.
Chử Đông ôm lấy cái đầu trơn bóng của giun đất, ngẩng đầu nhìn chàng trai trên trời, nước mắt giàn giụa hai bên má, hai con mắt đỏ tươi sẫm màu, giọng nói nghẹn ngào đứt quãng: "Từ... Nhất... Tôi... Tôi không muốn như vậy, là lỗi của nó... Không, là lỗi của tôi."
"... Từ Nhất... Làm ơn, cứu tôi với... Hãy ngăn tôi lại."
"Tôi không muốn giết người nữa... Tôi, tôi muốn dừng lại, nhưng mà nó, nó không theo ý tôi... Tôi..."
Từ Nhất hiện tại đã nhận ra tình huống không ổn, nhìn thấy hốc mắt đỏ ửng tràn đầy tơ máu của Chử Đông, trong đầu lay động nhanh một vài thứ, liên hệ lại với nhau, hắn lập tức nhận ra: "Chử Đông!"
Chử Đông hai tay vẫn còn run lẩy bẩy: "... Từ Nhất... Tôi..."
"Có phải cậu lại tìm được đạo cụ mới rồi không?" Từ Nhất hét lớn.
"Đạo cụ...? A... Đúng vậy... Phải rồi, là nó, là do nó, là nó gây nên tất cả truyện này..."
"'Nó' là cái gì? Chử Đông, mau nói đi, có như vậy tôi mới có thể cứu cậu!"
"Nó, nó là một bài ca trong cuộn giấy cổ, chữ Phạn, tôi... tôi tò mò đọc nhẩm nó thành tiếng, mọi chuyện liền thành thế này."
Chử Đông lời nói hỗn loạn, nhưng chưa được bao lâu, tròng trắng trong mắt cậu biến đen, huyết tươi tràn ra khỏi vành mắt, đồng tử đỏ lòm của Chử Đông tỏa sáng rực rỡ, cả người vây kín những *hắc ti rậm rạp, khiến ai nhìn cũng phải khiếp sợ.
*Hắc ti: Sợi tơ màu đen.
Giun đất bắt đầu cử động thân thể, cái đuôi chôn sâu ở dưới lòng đất phá tan mặt đường mà ngoi lên, quét qua từng dãy nhà khiến nó ầm ầm đổ xuống, khói bụi bay ra gần như ôm trọn lấy cơ thể của Chử Đông ngồi trên đầu quái vật.
Trước khi chính thức mất quyền kiểm soát cơ thể, bị đạo cụ chiếm đoạt ý thức, Chử Đông gắng gượng chút sức lực ít ỏi cuối cùng, hướng Từ Nhất thều thào một câu: "... Nhanh, mau chạy đi... Tôi..." Không cầm cự nổi nữa rồi.
Từ Nhất rủa thầm một tiếng. Hóa ra, cái gọi là 'Đừng để đạo cụ dùng người' của MC chết tiệt kia là đây.
Xem ra lần này, may mắn của Chử Đông cắn ngược lại chính cậu ta rồi.
Từ Nhất nhảy khỏi đồng xu lơ lửng vẫn luôn giữ hắn thăng bằng trên không trung vừa nãy đã thầm ném ra, thân thể như một thiên thạch lao xuống với tốc độ nhanh, giun đất phía dưới rướn người lên cao, há to miệng muốn đớp lấy Từ Nhất như lúc trước.
Từ Nhất nhích người sang một bên, mũi kiếm thẳng tắp chẻ theo đường cong bổ xuống cái miệng máu của giun đất, lưỡi kiếm ghim sâu vào da thịt bóng nhẫy liên tục gặp phải vật cản gồ ghề không rõ hình dạng, Từ Nhất kiềm chế hai tay tê dại run rẩy, lực đạo truyền xuống lòng bàn tay ngày một nhiều hơn, hắn giữ chặt cán kiếm, dứt khoát đâm mạnh xuống đến hết cỡ.
Máu đặc như dịch nhầy bắn 'phụt' lên theo từng dấu vết mà hai lưỡi kiếm đi qua để lại, thịt non mỡ mạc phồng rộp qua những mảng da rách toạc, chất lỏng nâu sậm từ chính giữa khâu miệng chảy nhiễu xuống, thông qua tiếng gào thảm thiết của giun đất mà thấy được khoang lợi đầy máu và những chiếc răng đứt đoạn.
Quái vật vì đau đớn kịch liệt ập tới mà lắc mạnh thân hình, đỉnh đầu vùng vẫy, đuôi dài tán loạn, khiến cho Chử Đông ngồi trên người nó theo lực quán tính bị hất bay đi, Từ Nhất phía sau đang rơi tự do bị đuôi của nó quét qua vùng bụng, làm hắn bay ra xa hơn trăm mét, đập lưng liên tục vào các tòa nhà cao thấp, cuối cùng là dừng lại ở một trung tâm cửa kính.
Hắn nôn ra máu tươi, thân thể từ từ trượt xuống, mà bên trên, là hàng loạt vết nứt hỏng hóc do va đập mạnh bất ngờ, không cần xem kỹ cũng nhìn thấy vệt máu sáng lóa tại đỉnh nhọn các mảnh vỡ.
【A a a a, kịch tính quá đi! Cái này mà làm phim bom tấn chắc chắn sẽ đắt vé cho coi!】
【Mạc Khởi Dư bị quái vật giết chết từ đầu, Chử Đông bị đạo cụ kiểm soát, Từ Nhất bị chấn thương nội tạng chưa rõ thần trí, quái vật chỉ mới bị thương một phần, xem ra đây là kết cục của cuộc chiến nhỉ?】
【Chỉ cần Từ đại lão vẫn còn tỉnh táo, tui tin chắc ảnh sẽ có cách giải quyết con sâu bọ này!】
【Ha, lầu trên là fan của Từ Nhất đúng không? Có vẻ tin tưởng vào thần tượng quá đấy, làm ơn mở to mắt ra mà nhìn vẻ mặt sắp ngất của cậu ta đi!】
【Kể cả khi ba người này bại trận, thì vẫn còn một nhóm người đang dần di chuyển lại đây cơ mà? Thử xem bọn họ có làm được gì con quái vật này không.】
【Ờ ha, thím không nhắc thì tui cũng không để ý là vẫn còn một nhóm người nữa còn sống đó.】
【Haiz, tôi thấy không khả quan lắm, bọn họ có tới cũng chỉ nộp đầu người thôi, vẫn là tự giác trốn ở một chỗ ngoan ngoãn chờ hết thời gian rồi qua màn đi.】
Từ Nhất đỡ phần trán đã bị máu thấm ướt, nâng mắt nhìn giun đất tác oai tác quái phía trước.
Chết tiệt, hắn sắp không nhìn rõ những gì đang xảy ra nữa rồi.
Hắn sai rồi, lẽ ra phải cường hóa thể chất lên một chút ngay từ lúc bắt đầu, không nên chăm chăm vào việc cường hóa vũ khí, nhưng mà bây giờ hối hận cũng đã muộn.
Từ Nhất chỉ thấy toàn bộ cơ thể của mình rất đau, có thể nhận ra một vài chỗ đã bị gãy xương, nhưng đau nhất vẫn là phần đầu, sợ là không ít phút nữa bản thân sẽ mất ý thức, mọi thứ đã làm lúc này sẽ đổ bể mà không có cách nào cứu vãn.
Quái vật vẫn chưa bị đánh hạ.
Chử Đông vẫn đang bị điều khiển.
Còn có... Vẫn chưa hồi sinh lại Tiểu Dư.
Quá nhiều thứ phải làm, hắn chưa thể chết ở nơi này được.
Từ Nhất ho khan vài tiếng, nghiêng mặt nhổ ngụm máu ra ngoài, hắn tựa đầu lên bức tường đằng sau, lẳng lặng ngắm nhìn giun đất di động bên trong đống hoang tàn, tay phải buông thõng dần dần hiện ra các sợi vân đồ màu tím thoắt ẩn thoắt hiện, luồng sáng từ lòng bàn tay thoát ra ngoài càng lúc càng lớn.
【Má, không phải chứ...】
【Cậu ta đang định làm gì vậy? Muốn đồng quy vu tận với thứ đó à? Đâu cần phải vậy chứ!】
【Thí sinh của mùa 6 đúng là cái gì cũng dám làm, can đảm thật đấy.】
【Chờ chút đã, các vị bên trên nói cái gì sao tui chẳng hiểu mẹ gì vậy? Từ đại lão làm cái gì mà mọi người nhao nhao vào bày tỏ thương cảm thế?】
【Đây, phổ cập cho bạn lầu trên hiểu biết một chút, những gì sắp xảy ra chính là đạo cụ cao cấp dưới dạng sức mạnh của Từ Nhất đang tiến hành hoạt động, nó gọi là《 Một Thoáng Kinh Hồng 》, năng lực của nó có thể giết bất cứ BOSS ẩn hay trùm cuối chỉ trong tích tắc mà không thể phản kháng, sát thương có thể nói là bất khả chiến bại!】
【Yeah, ngầu thì ngầu đấy, nhưng đổi lại, cái giá phải trả của nó là để đạo cụ bòn rút 30 năm tuổi thọ kèm theo 2/4 vận khí của kiếp sau. Quá đắt. ╮(╯▽╰)╭】
【Từ ca ca đã phát hiện được đạo cụ này từ mùa 3 đấy, và giờ ảnh sắp sử dụng nó rồi. T^T】
【?!】
Hắn cảm nhận được luồng khí to lớn đang bao bọc lấy chính mình, ruột gan như bị đốt cháy được rót rất nhiều sức mạnh quá cỡ, mười đầu ngón tay nứt da đổ máu vì không thể chịu đựng được năng lượng khổng lồ tích tụ trong thân thể.
30 năm tuổi thọ và 2/4 vận khí kiếp sau à? Hắn không hối hận đâu.
Từ Nhất nhạt nhẽo cười, ngay khi cái đuôi của giun đất phi đến trước mặt, hắn đã giơ ra bàn tay nổi đầy vân đồ màu tím, nhưng một bóng người đã nhanh hơn hắn một bước. Người đó đứng trước hắn, che chở hắn ở phía sau, hai cánh tay người đó bắt chéo đưa về đằng trước tạo ra một lớp bảo vệ màu bạc cứng cáp, khi đuôi của quái vật đụng vào màn chắn đã bị bật lại ngay tức thì.
【Là một cô gái? Đùa chứ ai vậy?】
【Khả nghi ghê, phải chăng nó lại là 1 thuyết âm mưu nào đó?】
【Nói gì thì nói cô ấy đang cứu mạng Từ đại lão, tôi có chút hảo cảm với cô gái này rồi nha...】
【Khụ, nói thế này có hơi không hợp thời điểm, nhưng liệu đây có phải là quá trình chữa lành ngọt ngào của một cô gái xa lại đối với Từ đại lão, người vừa mới mất đi bạn gái hay không? (Đỏ mặt che miệng)】
【Lầu trên à, ngươi bớt xem phim truyền hình Hàn Quốc đi!】
Hắn ngạc nhiên nhìn đối phương: "Cô..."
Người đứng phía trước thở hắt một hơi, quay đầu lại: "Xin chào, rất vui khi được gặp mặt. Tôi đã được nghe rất nhiều tin đồn về anh, sẽ tốt hơn hết nếu anh dừng lại việc thi triển đạo cụ cao cấp đó đấy."
Hắn cau mày: "Cô là ai? Nói rõ mục đích của cô đi."
"Tần Hạ, tên của tôi." Tần Hạ mỉm cười: "Và tôi tới đây để tìm kiếm một đồng minh tài giỏi."
"Nực cười thật."
Tần Hạ nghe thấy lời mỉa mai của chàng trai cũng không tức giận, vì bây giờ vẫn có một thứ phiền phức đang chờ đợi cơ hội để ngăm nghe cấu xé hai người, cái đuôi bị đánh bật ra không hề nản lòng mà tiến tới lần nữa, Tần Hạ tiếp tục chống đỡ mấy đòn tấn công tiếp theo của giun đất chỉ bằng tấm khiên đã xuất hiện rạn nứt của mình.
"Thật thảm hại. Tần tiểu thư, cô có thể tránh đường được rồi, tôi sẽ giải quyết con quái vật này." Nửa bên mặt nhẵn nhụi của Từ Nhất đã bắt đầu bị các vân đồ bò trườn lên đó, hơi thở của hắn tràn đầy khí thế mạnh mẽ, làn sóng sức mạnh chực chờ phát động.
"Từ tiên sinh, xin hãy tin tưởng tôi, tôi là nghiêm túc! Với tất cả thành ý của mình, tôi thực sự mong muốn có thể được hợp tác với anh." Tần Hạ nói với giọng điệu đầy vội vàng.
"Cô không biết sao?"
"... Cái gì?"
"Tôi chỉ hợp tác với người có duyên phận với tôi." Từ Nhất 'hừ' lạnh một tiếng: "Càng đừng nói tới là ảo ảnh."
Tần Hạ kinh ngạc mở to mắt, trong giây phút không phòng bị, cô ta bị đuôi của giun đất đập tan lớp bảo vệ đâm vào người.
Không có máu chảy ra, thân hình của Tần Hạ bị ngoại lực tác động làm cho vỡ tan thành các mảnh sáng nhỏ.
【!!!】
【Mẹ nó, giỏi quá đi! Sao Từ Nhất biết được đó là ảo ảnh?】
【Mạch não của đại lão, đừng tìm hiểu.】
【... Vậy là không ai có thể ngăn cản Từ ca ca hi sinh chính bản thân mình sao?】
【Không hẳn là hi sinh bản thân mà, sau vụ này, Từ Nhất vẫn có thể sống, chỉ là chết sớm hơn người bình thường mấy chục năm thôi.】
【Không lẽ chỉ có tôi thắc mắc sự xuất hiện của ảo ảnh kia à?】
Từ Nhất nghiêng đầu nhìn về phía 'Chử Đông' ở chỗ xa tít đằng kia.
Không sai, kẻ tạo ra ảo ảnh chính là cậu ta.
Mục đích của cậu ta là khi hắn chấp nhận hợp tác với ảo ảnh để đẩy lùi đạo cụ cao cấp đang muốn phát triển trong người, ảo ảnh sẽ ngay lập tức chiếm đoạt cơ thể của hắn, sử dụng hắn.
Đúng như cảnh báo về đạo cụ đang kiểm soát Chử Đông, nó không giống với các đạo cụ cao cấp khác, nó là sự tồn tại thượng đẳng đúng nghĩa.
Nó không muốn mình phải phục vụ nhân loại yếu đuối như những đạo cụ khác, thay vào đó, nó càng thích sự phục vụ của bọn họ hơn.
Hắn không bất ngờ tí nào, nhưng có một điều hắn cần phải thắc mắc. Tại sao ảo ảnh lại hóa thân thành thí sinh tên Tần Hạ? Không lẽ trên người cô ta có chỗ nào đó đặc biệt hay sao?
Mắt 'Chử Đông' đỏ ngầu như được rót cả trăm lít máu, gương mặt bị bao phủ bởi hắc ti ẩn ẩn sát khí, cậu đưa tay sang một bên, giun đất hốt hoảng cự quậy cơ thể to lớn, thật cẩn thận đến gần cậu.
"Nghiền nát anh ta. Tôi muốn anh ta có một cái chết đau đớn nhất." 'Chử Đông' co ngón tay lại, nói.
Giun đất xoay mình, bằng một tốc độ nhanh đến khó tin, hình dáng của con quái vật này đã tức thì hiện rõ lên trong mắt Từ Nhất.
Chết tiệt, đạo cụ vẫn cần thêm mấy phút để hoàn toàn triển khai sức mạnh!
Từ Nhất thở hổn hển khi phải cam chịu cơn đau nhức do các cơ bắp bị cưỡng ép gồng lên vì năng lượng vượt mức giới hạn.
【Hu hu hu, tui không nhìn nổi nữa rồi!】
【Đây là kết thúc đúng không?】
【Quá trình thu phục đạo cụ thượng đẳng quả nhiên là vạn phần khó khăn, tôi thấy rất tiếc cho các thí sinh tương lai khi gặp được đạo cụ này.】
Khoảnh khắc giun đất mở ra cái miệng to như bể máu của mình muốn cắn nát bấy Từ Nhất, như một kỳ tích vốn không thể xảy ra, cái đầu tròn vo của quái vật đột nhiên bị vỡ tứ tung, dịch nhầy, thịt thà và những mảnh răng nhọn hoắt xuôi theo máu tươi ồ ạt đổ xuống mặt đất.
Từ Nhất từ trên xuống dưới nồng nặc mùi máu, hắn không rảnh để ý đến chất lỏng ghê tởm bám đầy trên người mình, bởi vì trước mặt hắn lúc này đây, là một người mà hắn không nghĩ có thể được gặp lại nhanh đến vậy.
【!!!!!!】
【Không thể nào!】
【Plot twist đầu tiên của mùa 6 đỉnh quá đi mất!】
【Người có tình sẽ về với nhau, tui biết mà, CP của tui sống lại rồi!】
Cô gái bước ra từ trong vũng máu từ từ ngồi xổm xuống, đối diện với ánh mắt chăm chú của người kia, cô chỉ giơ tay chạm vào gò má đã phủ đầy vân đồ của Từ Nhất: "Chậc. Tôi chỉ rời đi có một lát, và nhìn xem anh đã làm gì bản thân mình thế này, Từ Nhất?"
"... Thật xin lỗi, Tiểu Dư."
Khởi Dư sờ lên khóe mắt phiếm hồng của thanh niên: "Dừng lại thôi."
Từ Nhất nhích người về phía trước, đặt đầu lên bả vai Khởi Dư: "Được."
Hắn nhắm mắt lại, từ chối sức mạnh được đưa đến của《 Một Thoáng Kinh Hồng 》, bởi vì cưỡng chế ngắt đi quá trình truyền tải năng lượng của đạo cụ cao cấp, trong nháy mắt hắn đã bị phản phệ lại.
Máu từ thất khiếu của Từ Nhất tuôn ra, hắn ho mạnh mấy tiếng rồi ngất đi trong vòng tay của Khởi Dư.
[ Thành công giết chết BOSS cuối của trò chơi《 Trốn Tìm 》.
+ 2000 chỉ số ngầu.
Tổng chỉ số ngầu đã thu thập: 2160/5000. ]
[ Ký chủ, cô trở về bình thường rồi. ] Âm thanh điện tử của hệ thống hết sức vui mừng.
"Ừ. Mấy ngày qua vất vả cho mi rồi." Khởi Dư cong môi.
[ Không sao không sao. ] Cô hiểu được là tốt rồi.
Mạc Khởi Dư đã chết. Là triệt triệt để để chết đi.
Thân thể của cô ta bị quái vật nhai ngấu nghiến thành bã rồi nuốt xuống như ăn một con mồi tầm thường, cơ thể chân chính của Khởi Dư được tái sinh, cô đã có thể ra ngoài sớm hơn nếu vị trí lúc ấy của cô không phải là trong dạ dày tiêu hóa của quái vật.
Cảm giác bị dịch axit làm tan rã tứ chi hết lần này đến lần khác không dễ chịu chút nào.
Khởi Dư đặt Từ Nhất nằm xuống, lặng lẽ nhìn khuôn mặt yên tĩnh dần rút đi các sợi vân đồ của hắn.
Hầu hết các mạch máu của tên này đều vỡ cả rồi. Hắn sẽ chết chỉ trong vài phút nữa nếu cô không có động tác gì.
Khởi Dư lau đi vết máu dính trên ngón tay của mình, đưa nó lên miệng rồi cắn rách. Đầu ngón tay vừa mới sạch sẽ của cô nhỏ ra máu tươi, cô đặt nó lên hai cánh môi của Từ Nhất, xác nhận máu của bản thân đã rơi vào trong khoang miệng của Từ Nhất mới dời đi.
"Mày đáng lẽ phải chết từ đầu rồi."
Khởi Dư đứng dậy, quay người nhìn về người nói chuyện.
'Chử Đông' trợn mắt, khó có thể tin được nói: "Mày rốt cuộc là thứ gì? Sự tồn tại của mày quá mức bất thường!"
Khởi Dư đạp lên xác của giun đất tiền về nơi 'Chử Đông' đang đứng.
"Trả lời! Mày là thứ đồ chơi gì!" 'Chử Đông' giận dữ hét lên.
"Tao? Tao là kẻ ngoại lai, và mày cũng thế."
Khởi Dư biến mất tại chỗ và xuất hiện trước mặt 'Chử Đông', 'Chử Đông' giật mình lùi lại một bước, thời điểm cậu muốn tấn công đối phương thì cô lại nhanh tay đấm mạnh vào bụng cậu.
'Chử Đông' không biết vì sao người phụ nữ này lại có sức lực lớn như vậy, cậu chỉ thấy cơ quan nội tạng của mình sau cú đó như bị đấm bể, dạ dày co bóp lại, ngay trước khi cậu muốn nôn mửa thì trong đầu còn truyền đến một cơn đau kinh khủng hơn gấp nghìn lần.
'Chử Đông' ôm đầu ngã xuống, quằn quại trên mặt đất, thông qua khe hở cậu nhìn thấy người đã tấn công cậu cũng ngồi bệt xuống dưới, cơ thể co rúm lại một chỗ, hai cánh tay ôm lấy hai bả vai hiện lên gân xanh rõ rệt, tựa như cũng đang phải chịu nỗi đau đớn không khác gì cậu.
Tại sao?
Lồng ngực Chử Đông bay ra một thứ đồ vật, đó là đạo cụ đã điều khiển cậu, cuộn giấy cổ.
Sắc đỏ trong con ngươi của Chử Đông tan đi, cậu rơi nước mắt nhưng lại nở một nụ cười biết ơn, giây tiếp theo cứ thế liền bất tỉnh.
Khởi Dư quỳ bò trên mặt đất, mồ hôi như mưa nhỏ giọt rơi xuống, thần trí cô dần tan rã thành từng mảnh, cô cố gắng cầm cự nhưng không thể, cuối cùng vẫn là mất ý thức như hai người kia.
Biết gì không?
Một trong những thứ cô ghét nhất, chính là ngất đi trong đau đớn.
———
*Góc nhỏ của truyện*
Trong bụng quái vật, Khởi Dư vừa tái sinh cơ thể mới thêm một lần nữa lại tiếp tục bị dịch dạ dày ăn mòn.
Khởi Dư:... Đệt! Đợi ta ra ngoài, ta sẽ bóp nát đầu chó của mi bằng cách thức tàn nhẫn nhất!
Hệ thống:... Trước hết, cô phải tìm cách dừng việc chết đi sống lại đã.
Khởi Dư: #^%$#@!