Tôi tên là Bạch Khởi Dư, tôi có một đứa em trai kém hơn mình năm tuổi, nó gọi Bạch Phi. Có phải bạn cũng cảm thấy đó là một cái tên rất đẹp không?
Lần đầu tiên tôi chứng kiến mẹ mình ở trong phòng sinh mổ, gào thét thảm thiết hàng tiếng đồng hồ để sinh ra tiểu thiên sứ của tôi. Về sau khi nhớ lại cái này, tôi biết, điều đúng đắn duy nhất suốt cuộc đời mà người đàn bà này làm được cũng chỉ có thế.
Đến năm Bạch Phi tròn năm tuổi, tôi rốt cuộc nhận ra, em trai tôi có chỗ không giống với những đứa trẻ khác. Em ấy có thể ngồi một mình trong căn phòng không một mống người mà vẫn cười rạng rỡ như nhìn thấy cái gì đó thú vị lắm, cũng có thể lặng lẽ rơi lệ mà không làm ai phát hiện ra nếu người đó không chú ý tới.
Kỳ thực, tôi biết bản thân mình cũng không bình thường. Điều này càng rõ ràng hơn khi tôi mười tuổi, lúc đó là một buổi chiều trời thanh gió mát, trên đường đi học về, đi ngang qua rừng cây nhỏ, tôi vô tình thấy được một nhóm người lén lút thập thò trong đó.
Vốn dĩ tôi sẽ như bình thường mà bỏ qua luôn, chính là ở giây tiếp theo, một tiếng kêu yếu ớt của mèo con truyền ra từ đám người đang cười hì hì đó, âm thanh đó cực kỳ nhỏ, so với cầu cứu trước khi chết cũng khác là bao.
Tôi đi tới chỗ bọn họ, im lặng tiến đến gần. Tôi giấu mình ở nơi góc khuất khó phát hiện, khi nghiêng đầu qua, tôi trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-the-gioi-ngay-mai/1005186/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.