Chương 25: Người quen.
Triệu Nguyên đỡ Lưu Mãn Mãn hồn bay phách lạc rời khỏi phòng bệnh, Khởi Dư im lặng nhìn bóng lưng hai người dần khuất sau cánh cửa rồi dời đi, chuyển tầm mắt lên cuốn tạp chị bị cô nắm đến mức rách làm hai nửa.
Cô cụp mi, ám quang nơi đáy mắt lập lòe, cô quay đầu, nhìn khung cảnh tươi mát sau cửa sổ.
Hôm nay, là một ngày đẹp trời.
***
Bên ngoài.
Người người mặc quần áo bệnh viện đi đi lại lại, ở vườn cây, trẻ em vui đùa cùng người già nhàn hạ trò chuyện người nhà tạo nên khung cảnh hòa hợp thích ý, phối hợp với bầu trời quang đãng không chút gợn mây, từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua làm lay động tán lá xanh biếc, cuốn theo bao mệt mỏi sồn sã nơi đô thị, mang đến yên bình hiếm thấy, tốt đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy có chút không chân thật.
"Mãn Mãn... em ổn chứ?"
Triệu Nguyên lo lắng nhìn Lưu Mãn Mãn trên ghế đá trước cửa bệnh viện.
"... Em không biết." Lưu Mãn Mãn thẫn thờ nhìn đám trẻ con vui vẻ chơi đùa ở sân cỏ.
Triệu Nguyên thở dài, nâng tay đặt trên đỉnh đầu Lưu Mãn Mãn, kéo cô ta tựa lên vai mình.
"Triệu Nguyên, em đã từng đứng trước linh bài của ba mẹ và những người vô tội chết thảm đó, thề rằng sẽ tìm ra kẻ thủ ác ấy, bắt hắn và làm hắn chịu trừng phạt, đó luôn là mục tiêu để em sống sót cho tới bây giờ. Em đã làm được, nhưng vui sướng hả hê như trong tưởng tượng lại không có, thậm chí..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-the-gioi-ngay-mai/1005169/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.