Chương trước
Chương sau
"Ahhh! Các mẹ yêu anh!!!" (mama ai nỉ =)))

Vừa dứt một từ cuối cùng, Giáp Nhị đã từng tiến có thể phong tình vạn chủng, lui có thể nằm sấp xuống đất la lối khóc lóc, giả chó giống chó giả gà giống gà, tích thủy bất lậu ngàn mặt - trơ mắt nhìn mặt mũi cùng tiết tháo của mình rơi đầy đất.

Không khí trong phòng dường như vẫn còn đọng lại dụ hoặc của Giáp Nhất, nhưng giọng nói và nhiệt huyết của Giáp Nhị như một giọt nước thả vào chảo dầu nóng bỏng, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều hướng về phía nàng.

Giáp Nhị bằng vào thái độ làm việc chuyên nghiệp siêu cường của bản thân, cực lực áp chế xấu hổ đến muốn cong cả mười ngón chân, dựa theo kịch bản đã tập luyện vô số lần trước đó, làm ra một tư thái kiều khí đại tiểu thư, căm tức nhìn kinh ngạc nhìn lại các phu nhân.

"Mọi người làm sao vậy, màn biểu diễn xuất sắc như vậy mà một chút phản ứng cũng không có, tiểu ca ca đẹp trai như vậy, năng lực như vậy, nếu mà ở kinh thành, tiếng cổ vũ có thể ném mấy người lên tận nóc nhà đấy."

Thấy cô nương này có vẻ đã quen với màn biểu diễn tương tự, các phu nhân vốn có chút câu nệ liếc nhìn nhau, một phu nhân diện mạo thanh tú nhỏ xinh ngồi bên cạnh nhẹ giọng e lệ hỏi: "Vị tiểu thư này, nghe ý tứ của cô, có vẻ cô đến từ kinh thành? Chỗ các cô cũng có nơi...chỉ tiếp khách nữ như thế này sao?"

Thấy rốt cuộc có người cắn câu, Giáp Nhị trong lòng thở phào, trên mặt lại rất thản nhiên trả lời: "Đương nhiên, kinh thành có vài nhà kinh doanh ấy, chuyến nay tôi đi buôn bán cùng cha, còn ngại thành Thương Tĩnh nhỏ, không có chỗ nào vui, không ngờ vừa vặn có nhà nam phong quán này khai trương."

Thái độ đương nhiên của Giáp Nhị khiến vài vị phu nhân cũng muốn bắt chuyện, một đám tò mò bắt đầu hỏi thăm, mấy người hàn huyên vài câu, một tiểu thư tuổi tác không khác Giáp Nhị hỏi: "Lễ giáo kinh thành hẳn nghiêm hơn thành Thương Tĩnh rất nhiều, mấy người ở đó không cảm thấy đây là..... đồi phong bại tục sao?"

Giáp Nhị ngẩng đầu nhìn về tiểu thư kia, trong danh sách cô nương giao cho nàng và Ất Tam có người này, nàng là con gái duy nhất của Tào lão gia buôn bán đồ cổ trong thành, Tào Xảo Lan, bởi vì thân thể cao lớn, lớn lên giống nam tử, cho nên 23 tuổi cũng chưa gả ra ngoài.

Vốn dĩ Tào lão gia muốn kén rể cho con gái, nhưng Tào Xảo Lan không muốn tìm một người ham phú quý, vẫn luôn không chịu đồng ý, các cô gái gia đình đứng đắn bên trong thành đều bị cha mẹ cảnh cáo không được giao thiệp với nàng.

Nàng cũng không thèm để ý ánh mắt người khác, ngược lại giao hảo với nhóm phú bà Cừu tam nương, qua lại thành một nhóm.

Giáp Nhị trong lòng thầm than, tiếp tục kiều man diễn: "Đồi phong bại tục cái gì, một cái thành nho nhỏ cũ nát của mấy người thế mà nhiều kẻ cặn bã ngụy biện!"

"Mấy người phải lên Lục Ý các ở kinh thành nhìn một chuyến, hiện tại quý nữ phu nhân nhà ai không hâm mộ các tiểu ca ca chứ, quan phủ nếu chưa nói cấm nữ nhân ra vào thanh lâu, vậy chứng minh chúng ta có quyền tới."

"Chúng ta có tiền lại chưa thành hôn, tìm việc vui thì làm sao? Chung quy lại so với đàn ông có hiền thê trong nhà, lại còn nuôi thêm kiều thiếp một nhóm bên ngoài, đường đường chính chính hơn biết bao nhiêu lần!"

Một phen lời nói này cứ như là thật, dù sao kinh thành cách khá xa, tin tức ở thành Thương Tĩnh lại không thông suốt, nhìn các nữ nhân trước mặt không hiểu biết tình huống, lại nghĩ đến hứa hẹn trích phần trăm của Minh Tiêu, Giáp Nhị mặt không đỏ mà bắt đầu khoa trương.

Chúng phu nhân như là được mở ra thế giới mới, đầu óc và thế giới quan lần nữa được mở mang, lúc này Ngọc Trúc lại lên đài, cười ngâm ngâm mà nói: "Không biết màn biểu diễn thứ nhất có làm quan khách vừa lòng hay không."

Giáp Nhị nhìn trái nhìn phải, vuốt mặt giơ tay rống to: "Vừa lòng, lại đến một cái!" Nói rồi còn kéo kéo tay người bên cạnh, ý bảo cùng nhau hô lên.



Tiểu phụ nhân vừa rồi nói chuyện với cô bị kéo thì không còn cách nào, bởi vì tính tình hướng nội không biết phản ứng ra sao, đành phải thuận theo giơ tay, đỏ mặt, giống như mèo con mà kêu: "Lại, lại đến một cái!"

Giáp Nhị lúc này đã hoàn toàn nhập diễn, nghe vậy vô cùng bất mãn mà vỗ vỗ chân: "Lớn giọng lên cô gái, ngẫm lại mồ hôi gợi cảm, cái cằm duyên dáng, ánh mắt mê người của tiểu ca ca, hô lên suy nghĩ của mình đi!"

Tiểu phụ nhân bị buộc đến hô hấp dồn dập, trước ngực phập phồng, mặt đỏ sắp nhỏ máu, bị Giáp Nhị kích thích đầu óc hỗn loạn, theo bản năng lớn giọng hô: "Lại đến một cái, muốn......muốn cởi hết!"

Giáp Nhị: "......"

Tỷ muội, cô cũng không cần như thế.

Lời nói như hổ lang này của tiểu phụ nhân làm căn phòng thoáng chốc một mảnh yên tĩnh, Ngọc Trúc ở trên đài, sắc mặt đỏ bừng quên cả lời giới thiệu tiếp theo.

Minh Tiêu mắt thấy tiết mục chuẩn bị xảy ra sự cố, vừa định đi lên cứu vãn, liền nhìn thấy Giáp Nhất vốn đứng ở một bên lạnh mặt, tiến lên một bước.

"Mời thưởng thức tiết mục thứ hai, điệu múa 《 tiềm long 》."

Hắn nói xong liến nhìn xuống dưới đài một cái, Giáp Nhị bị dọa mất mật, thành thành thật thật mà câm miệng, chuẩn bị chờ tiết mục tiếp theo kết thúc lại tiến hành khai phá cho các chị em.

Có tiết mục thứ nhất trải đường, khán giả phía dưới không khỏi chờ mong, một đám đôi mắt thẳng tắp nhìn về phía sân khấu.

Chỉ thấy sáu người đàn ông thân hình xấp xỉ nhau bước lên sân khấu, quần áo có chút kỳ quái, áo ngoài màu đen vừa ngắn vừa rộng, làm lộ ra áo lót trắng ở bên trong, dưới vạt áo màu đen là quần dài cũng màu đen, trên cổ mỗi người đều vắt đai lưng trắng.

Các phu nhân cũng chưa thấy qua trang phục kì quái như vậy, chỉ cảm thấy......

Khá, khá xinh đẹp, đặc biệt cái kiểu áo ngoài này, có thể khiến người ta thấy rõ ràng vòng eo hữu lực, có vài phu nhân không biết nghĩ đến cái gì, mặt đỏ như ráng chiều.

Biểu diễn chính thức bắt đầu, màn vũ đạo này là Minh Tiêu biên đạo theo hướng dẫn của Quỹ Quỹ, yêu cầu vài vị ám vệ tập luyện, bởi vì thời gian ngắn ngủi cho nên động tác không quá chỉnh tề, bất quá thắng ở cái mọi người đều luyện võ, tứ chi phối hợp, lại có sắc đẹp thêm vào, cũng làm khán giả xem cảm thấy mỹ mãn.

Đặc biệt là động tác ending cuối cùng ending, sáu vị mỹ nam cao lớn soái khí, dã man kéo dây lưng ở trên cổ, đôi tay bắt lấy vạt áo kéo ra ngoài, lộ ra cơ ngực rắn chắc, mơ hồ còn nhìn được tám khối cơ bụng chỉnh tề.

Đã sớm xem qua n lần Giáp Nhị rốt cuộc đợi được đến kết thúc, dồn khí đan điền chuẩn bị điều chỉnh tiết tấu phản ứng lần hai, bỗng nhiên bên tai "A" một tiếng, tiếng hét chói tai điên cuồng liên tiếp vang lên, Giáp Nhị thiếu chút nữa tự mình nghẹn hơi mà chết.

Cô gái bên cạnh đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn trên đài, một bàn tay bắt lấy cánh tay của Giáp Nhị điên cuồng đong đưa, trong miệng hô to: "A a a, mạnh lên, cởi mạnh hơn cho em, em muốn xem hết!"

Giáp Nhị: "......"

Chị em, cô OOC rồi.

Một đám ám vệ này trừ bỏ Giáp Nhất solo, còn lại chia làm ba nhó, mội nhóm thứ hai diễn vũ đạo truyền thống, cũng được các chị em điên cuồng reo hò cổ vũ.

Minh Tiêu am hiểu đạo lý "thịt ăn nhiều sẽ ngán", nhóm ám vệ cuối cùng mặc trang phục đứng đắn kín đáo, nhưng nhảy chính là vũ đạo sử dụng ghế mà Quỹ Quỹ cực lực đề cử.

Bảy người đàn ông một người một chiếc ghế dựa, đôi tay chống ở trên tay vịn, một chân đặt lên ghế, một chân giữ nguyên tư thế, mượn phần lực eo lượn sóng dẻo quẹo, hormone nam tính tùy ý phát tán, ngay cả lúc diễn tập, ngay cả cô nương đanh đá cứng rắn nhất trong các nội cũng chống đỡ không nổi đỏ bừng mặt.

Sau khi kết thúc các màn biểu diễn, các phu nhân dưới đài còn đang hứng thú bừng bừng mà thảo luận, có phản hồi nhiệt liệt từ các vị khách chính là bằng chứng cho thấy buổi biểu diễn đêm nay đại thành công, Minh Tiêu chờ khách khứ an tĩnh lại, mới vừa lòng mà quay lại sân khấu, tuyên bố một màn cuối cùng của đêm nay.

"Các vị vừa lòng với những màn biểu diễn đêm nay của nam phong quán chứ?"

"Vừa lòng!" "Tiếp tục, còn chưa có xem đủ!"

Bất đồng với vừa rồi, lúc này không cần Giáp Nhị dẫn dắt, các chị em đã sôi nổi nhiệt tình đáp lại.

Minh Tiêu tiếp tục nói: "Thời gian đã không còn sớm, các tiết mục biểu diễn sẽ dừng lại ở đây, tuy nhiên....."

Cô nhìn dưới đài đầu tiên là bất mãn, sau đó sáng ngời đôi mắt, ý cười càng sâu: "Đêm khuya lạnh lẽo như nước, cô chẩm nan miên, lúc này, một phần ấm áp chu đáo sinh trong đêm tối là vô cùng quan trọng, xin mời vịt vương của nam phong quán —— Mặc công tử, long trọng lên sân khấu!"



Dưới đài, khán giả đầu tiên là nghi hoặc, sau đó nhận ra ý tứ trong lời nói của Minh Tiêu, từng người đỏ bừng mặt, ngượng ngùng.

Mấy người có chút chần chờ mà cúi đầu véo khăn tay, trên thực tế lại khẽ meo meo dùng dư quang liếc người bên cạnh, lén lút hối hận hôm nay ra cửa mang không đủ tiền, không biết lát nữa có thể đoạt được người hay không.

Một nén nhang qua đi, vài vị tạp dịch dùng cáng tự chế của Minh Tiêu, Giang Mặc Hành suy yếu xuất hiện.

Mỹ nam bệnh hoạn thân mặc sa y, bởi vì miệng vết thương chưa lành mà sắc mặt trắng bệch, dáng người vì mấy ngày nay gầy ốm đi không ít, nếu bỏ qua ánh mắt như muốn ăn thịt người kia, liếc nhìn qua, là một cực phẩm mỹ nam bệnh hoạn rất hợp gu các chị em hiện đại.

Võ công trên người hắn Minh Tiêu đã cho phế đi, huyệt đạo trên người bị điểm, hoàn toàn không thể nhúc nhích, Minh Tiêu cũng không sợ hắn làm yêu.

Nhìn người bị nâng xuống dưới, Minh Tiêu chuyển hướng dưới đài: "Hôm nay Mặc công tử sẽ tiếp đón các vị, phiên đấu giá sẽ có giá khởi điểm là 50 lượng, bước giá 5 lượng, các phu nhân không nên bỏ lỡ cơ hội này."

Cô nói xong cười nhìn về phía các phu nhân dưới đài, mỹ tư tư mà ảo tưởng đến lúc đó có thể kiếm bao nhiêu tiền, lại không chú ý tới khán giả vốn đang cười vui vẻ, biểu tình bỗng trở nên xấu hổ.

Minh Tiêu đợi một hồi lâu cũng chưa nghe thấy tiếng hét giá, cô ngẩng đầu, tươi cười trên mặt dần dần biến mất.

Phòng trong một mảnh lặng im, qua một hồi lâu, Cừu tam nương ngồi ở hàng đầu câu nệ đứng lên: "Vị....tiểu cô nương này, ta không quá thích cái cậu....vịt vương này của các cô."

Minh Tiêu: Tươi cười dần dần biến thái.jpg

Cừu tam nương nhìn sắc mặt dần dần âm trầm của tiểu cô nương, nuốt một ngụm nước miếng, thật cẩn thận hỏi: "Không biết có thể đổi thành mấy vị công tử vừa rồi không?"

Minh Tiêu ngoài ý muốn chớp chớp mắt, đừng nhìn cô chuẩn bị nhiều tiết mục như vậy, kỳ thật mục đích chỉ có một, chính là vì xào nhiệt cho vịt vương, nhưng không ngờ tới......

Thấy cô nương cầm đầu đã có vẻ bị lay động, đám người Cừu tam nương lập tức cao hứng mà bày tỏ, chỉ cần đổi thành vài vị vừa rồi, bao nhiêu tiền cũng được.

Minh Tiêu phảng phất thấy được bạc trắng lại quay đầu về với ví của mình, vẻ mặt chờ mong xoay người.

Sau đó bị 40 tầm mắt nhìn chằm chằm bắn trở về.

Minh Tiêu: Ủy khuất.jpg

Cô bĩu môi xoay người, mi mắt cự tuyệt đề nghị mê người đáng chết này, chuẩn bị tim nhỏ ra máu mà tiễn khách, tiểu phụ nhân bên cạnh Giáp Nhị chậm rãi đứng lên, ôn nhu nói: "Vậy không biết, cô nương có đồng ý để các vị công tử bồi chúng ta uống chút rượu, trò chuyện." Nàng nói xong e lệ mà lắc đầu: "Yên tâm, chúng ta sẽ không làm gì bọn họ đâu."

Minh Tiêu: "......"

Cô tạch một chút quay đầu, quật cường đối diện với ánh mắt của Giáp Nhất. Giáp Nhất kì lạ thay có thể lí giải ánh nhìn này, đen mặt hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía dưới đài.

"Mỗi người mười lượng, chỉ bồi ăn, bồi uống, bồi nói chuyện."

Giáp Nhị người đã mất tác dụng từ sau tiết mục thứ hai: "......"

Huynh đệ, nhân thiết của anh... Cũng mẹ nó bể rồi.



Có lần biểu diễn đầu tiên thành công mỹ mãn, tên tuổi nam phong quán thành công hot rực lửa, không bao lâu, không riêng các quả phụ có tiền, các tiểu thư chưa chồng trong thành Thương Tĩnh, hoặc là các phụ nhân có chồng ở bên ngoài tìm hoa hỏi liễu đều mộ danh mà đến, sôi nổi nhập hố.

Minh Tiêu sau lại lục tục chiêu mộ một nhóm người, đổi đám người ám vệ chỉ biết lạnh mặt không biết nói lời hay đi, chuyên môn phụ trách bảo an.

Có sự kiện Vịt vương mở màn, Yến Xuân Các hoàn thành chỉnh đốn và cải cách, đưa ra các quy định buôn bán chính thức, cùng hình thức với nam phong quán, hai bên tự nguyện tiếp khách, chủ yếu đẩy mạnh doanh thu nhờ bán rượu và trích phần trăm trên đầu các sản phẩm, mỗi ngày mở cửa 5 canh giờ. Trong thời gian công tác có bảo an túc trực 24/7, tránh những trường hợp khách nhân động tay động chân, còn thời điểm ngoài công tác, muốn xuân phong nhất độ, Minh Tiêu cũng mặc kệ.

*Tình cảm trai gái đã chín muồi gọi là Xuân phong nhất độ. Sự ham muốn giữa trai gái gọi là Xuân tâm, Xuân tình, Xuân ý.



Thời điểm bắt đầu bên Yến Xuân Các xác thật thu không đủ chi, khách khứa ít ỏi, Minh Tiêu cũng không ngại, lấy tiền trợ cấp từ cái hầm của Giang Mặc Hành, còn lại đặt mua sản nghiệp.

Trang sức, vải dệt, trang phục, bởi vì con trai của vị thiên hạ đệ nhất nhà giàu số một Liễu công tử còn ở trong tay cô, hơn nữa có sự trợ giúp của Quỹ Quỹ, nhập hàng nguyên cùng tiêu thụ bên ngoài đều không cần cô lo lắng.

Ngắn ngủn hai năm, Minh Tiêu trở thành người chưởng quản mạch máu kinh tế thành Thương Tĩnh.

Mà cùng lúc đó, chủ tuyến thế giới không biết đã bị phá hoại đến mức nào, cũng chính thức bắt đầu rồi.

Bên ngoài Yến Xuân Các.

Một người đàn ông trẻ tuổi khí khái sát phạt đứng ngoài cửa lớn, hắn ngẩng đầu nhìn bảng hiệu bên trên rồi cẩn thận hỏi lại, "Các anh tra đến nơi này?"

Người đàn ông bên cạnh cung kính khom người: "Vâng, sau khi Hồ tướng quân biến mất một tháng, ti chức từng điều tra đến đây, sau đó không có thêm tin tức hữu dụng nào khác."

"Tuy nhiên, năm gần đây Yến Xuân Các tuy không gió không lửa, nhưng lợi nhuận mỗi năm không hao hụt chút nào, lúc ấy Đại tướng quân hạ lệnh điều tra, ti chức cẩn thận tra xét một lần mới phát hiện, sau khi Hồ tướng quân biến mất ở Yến Xuân Các, nơi này từng đóng cửa không tiếp tục kinh doanh bảy ngày, không rõ có liên hệ gì với hành tung của tướng quân, cho nên bẩm báo lại."

Tuổi trẻ nam tử khen ngợi gật gật đầu: "Anh nghĩ rất đúng, chúng ta có thể thừa cơ tìm hiểu người đứng sau lưng Yến Xuân Các."

"Xích Yến mấy năm gần đây ngo ngoe rục rịch ở biên cảnh, kim thượng hoa mắt ù tai, quan lương chậm chạp chưa phát. Việc của Hồ tướng quân nếu có quan hệ với nơi này, chúng ta vừa lúc coi đây là nhược điểm, yêu cầu Yến Xuân Các phụ trách cung cấp cho quân đội. Nếu không có liên quan...."

Nam tử ánh mắt chợt tắt, lộ ra vài phần lạnh lẽo, nhẹ giọng nói: "Phải xem Yến Xuân Các biết điều hay không."

Hắn nói xong bước đi vào nhà, lúc này đúng là chạng vạng, bên trong các có vài người ngồi ăn cơm, giữa sân khấu có một vị cô nương cúi đầu đánh đàn, tiếng đàn nhẹ nhàng phiêu dật, róc rách êm tai, đến khi kết thúc, các khách nhân buông chén đũa trong tay, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Cô nương xoay người hành lễ với bên dưới, sau đó lui ra sau cánh gà, các khách nhân cũng không dây dưa lâu mà tiếp tục dùng cơm.

Nam tử nhìn này cảnh tượng hoàn toàn bất đồng với các thanh lâu khác, nghiền ngẫm nhướng mày, người đàn ông tùy hầu bên cạnh thấy thế, ở một bên giải thích: "Đây là quy củ của Yến Xuân Các, cô nương tự nguyện tiếp khách, khách nhân không được dây dưa."

"Ồ?" Nam tử khẽ cười một tiếng: "Không có ai phản đối sao?"

"Có, nhưng Yến Xuân Các có một đám lính canh võ công cực cao, người dám phản đối đều bị quăng ra ngoài, dần dà cũng không ai dám khiêu khích."

Nam tử nghe vậy ánh mắt càng trầm vài phần, nghiêng đầu thấp giọng phân phó: "Anh đi về trước, lấy lệnh bài điều một đội binh mã lại đây."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.