Editor: Diệp Minh Châu Còn chưa ăn xong một bữa cơm, điện thoại di động liền vang lên, A Lạc cầm lên xem, danh bạ hiển thị tên "Người bạn nhỏ". Sau khi kết nối, bên kia lại trầm mặc thật lâu, không ai nói gì, cô nghi hoặc 'alo' một tiếng. Thanh âm khàn khàn của thiếu niên vang lên bên tai: "Chị, đột nhiên tôi rất muốn gặp chị a." A Lạc bật cười, trong lòng hiểu rõ, chắc là thiếu niên đã nhìn thấy bức thư thanh minh trên mạng kia, cô biết rõ còn cố hỏi: "Làm sao vậy?" Bên trong ống nghe lại im lặng, thật lâu sau, thiếu niên trả lời câu hỏi của cô: "Chị à, sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa, từ nay về sau tôi sẽ không để cho chị chịu bất cứ một thương tổn gì, tôi thề." Ngữ khí của anh trịnh trọng mà kiên định, như thể thực sự nói ra một lời thề không bao giờ vi phạm. Trái tim A Lạc run lên, thở ra một hơi thật sâu, những nỗi đau mà năm tháng đó để lại, vào giờ khắc này dường như cũng theo đó mà tiêu tan thành vô hình. Cô thở dài nói, "Tất cả mọi chuyện đã qua rồi, bây giờ tôi đang sống rất tốt." Thiếu niên cười rộ lên, cũng theo đó mà cao giọng hơn: "Là bởi vì có tôi sao?" A Lạc biết đây là anh muốn khuấy động bầu không khí, anh luôn như vậy, trên mặt thường mang theo ý cười, tựa như chẳng bao giờ có điều gì phiền não vậy. Ngay cả khi có lúc không được vui thì nó cũng sẽ trôi qua rất nhanh, anh không bao giờ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc xấu. Trước đó có cư dân mạng cho rằng, nếu hai người thật sự yêu nhau, trong hai người bọn họ thì chắc chắn Thẩm Hi sẽ là người được nhân nhượng nhiều hơn, dù sao tuổi của cậu còn nhỏ chưa được trưởng thành chín chắn. Nhưng trên thực tế, trong mối quan hệ này, người thực sự được chiếu cố lại là A Lạc. Thiếu niên giống như một mặt trời nhỏ, chiếu sáng sưởi ấm cho cô, mang lại cho cô niềm vui và sức mạnh. Bất tri bất giác, bên môi A Lạc hiện lên một nụ cười, giọng nói của cô dịu dàng, chậm rãi: "Đúng vậy, là bởi vì có anh." Ở phía bên kia cô không thể nhìn thấy, thiếu niên mím môi cười, hốc mắt đỏ lên nói: "Tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh chị." Mọi người thường nói: Trên đời này không bao giờ có chuyện đồng cảm với người khác, nhưng khi Thẩm Hi nhìn thấy bức thư kia, đáy lòng lại đau đớn từng cơn, loại đau đớn này lan tràn ra từ nơi sâu thẳm nhất trong con người anh, khiến anh không nhịn được mà đỏ mắt. Giống như tất cả mọi người, trước đó Thẩm Hi không hề hay biết gì về nội dung trong bức thư. Hắn chưa bao giờ nghe Tân Lạc nhắc tới những cay đắng trong quá khứ, ở trong mắt hắn, Tân Lạc luôn là bộ dáng thong dong lạnh nhạt, cô thành thục lại ưu nhã, xinh đẹp mỹ lệ lại sáng sủa, toàn thân tràn ngập mị lực không gì sánh bằng. Hắn từng cho rằng đó là hương vị lắng đọng của năm tháng, mãi cho đến lúc này mới phát giác được, thì ra đó là sự yên bình sau khi đã trải qua mưa gió. Khi đọc xong bức thư ấy, hắn muốn nhìn thấy cô ngay lập tức, muốn ôm cô vào lòng, bao bọc, chở che cô gái cô đơn bất lực khi còn trẻ. Nhân sinh nửa đời trước của cô anh không có mặt, nửa đời sau, anh nhất định sẽ bảo vệ cô cả một đời an nhiên. Trò chuyện với thiếu niên hồi lâu, sau khi cúp điện thoại, Tiểu Lâm cười trộm hỏi A Lạc: "Chị Lạc, vừa rồi chị đang gọi điện thoại cho anh Thẩm đúng không?" "Hả? Làm sao em biết?" Tiểu Lâm cách cô không tính là gần lắm, hẳn là không nghe thấy cô nói chuyện mới đúng. Tiểu Lâm cười nói: "Bởi vì mỗi lần chị Lạc nói chuyện với anh Thẩm, vẻ mặt đều cực kỳ ôn nhu, vừa nhìn đã biết là khác rồi." A Lạc hơi kinh ngạc, một lát sau cũng nở nụ cười. Buổi tối quay phim rất thuận lợi, khi kết thúc còn chưa đến tám giờ, tẩy trang xong trở về khách sạn cô ở cũng chỉ mới tám giờ rưỡi. A Lạc lại không có thời gian nghỉ ngơi, cô thu dọn qua một chút, liền xin đạo diễn cho cô nghỉ tạm thời, chuẩn bị suốt đêm đáp máy bay đến một thành phố khác tham gia buổi công bố giải thưởng điện ảnh và truyền hình. Lúc này A Lạc nhận được một cuộc gọi từ số lạ, đối phương tự xưng là Thẩm Dục, hẹn cô gặp mặt một lần. Thẩm Dục hiển nhiên đã có chuẩn bị mà đến, A Lạc nhìn thấy hắn ở quán cà phê cách đó không xa dưới lầu khách sạn. Thành phố ban đêm xa hoa trụy lạc, trong quán cà phê còn có không ít khách, A Lạc đeo kính râm cùng mũ, thu hút một số ánh mắt kỳ quái. Xuyên qua đại sảnh đi đến phòng riêng, phía sau bàn cà phê nho nhỏ là một người đàn ông mặc âu phục đang ngồi, khuôn mặt tuấn mỹ. A Lạc có nghe qua danh tiếng của Thẩm Dục, nhưng chưa chính thức gặp mặt bao giờ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vị tổng giám đốc này của Quần Tinh Rực Rỡ. Đối phương nhìn rất trẻ tuổi, nhưng quanh thân lại tràn đầy khí thế, mặt không chút thay đổi ngồi ở chỗ đó, có một cỗ tư thái không giận mà uy. A Lạc trấn định ngồi xuống trước mặt người đàn ông, tháo kính râm và mũ xuống, lịch sự mỉm cười với anh ta: "Thẩm tổng." Ánh mắt Thẩm Dục đảo qua mặt cô, thản nhiên gật đầu nói: "Tân tiểu thư, ngưỡng mộ đã lâu. Chắc Tân tiểu thư cũng biết ý đồ của tôi khi đến đây?" A Lạc: "Nói về chuyện hợp tác sao?" Thẩm Dục gật gật đầu, đáy mắt xẹt qua một tia hài lòng, trầm giọng nói: "Trận chiến này Tân tiểu thư đánh rất đẹp, nhưng tôi nghĩ kế tiếp cô hẳn là không có khả năng ở lại Tinh Thần được nữa, không biết Tân tiểu thư có nguyện ý hợp tác với Quần Tinh hay không? Quần Tinh sẽ đưa ra một hợp đồng phù hợp với giá trị của cô, cũng sẽ giúp cô chi trả tiền phạt vi phạm hợp đồng, Tân tiểu thư có thể suy tính một chút." Giải trí Tinh Thần và Quần Tinh bày ra trước mắt, kẻ ngốc cũng biết nên chọn cái nào. Nhưng A Lạc lại không lập tức trả lời, mà trầm mặc trong chớp mắt, hỏi: "Không biết quyết định này là do Thẩm tổng tự mình làm, hay là có người khác can thiệp đây?" Thẩm Dục sửng sốt một chút, dường như không ngờ câu trả lời của cô lại là như vậy, vẻ mặt hắn khẽ động, bình tĩnh trên mặt thoáng tan rã, ngồi thẳng người, thú vị hỏi: "Là tôi thì thế nào, không phải tôi thì sao?" A Lạc sắc mặt không thay đổi, trả lời: "Nếu là ý nguyện của Thẩm tổng, tôi sẽ đáp ứng. Còn nếu đó là người khác, tôi sẽ không đồng ý." Thẩm Dục nhướng mày: "Cô còn có thể đi đâu nữa?" "Không có Quần Tinh thì vẫn còn các công ty khác, tôi nghĩ rằng tôi có giá trị để được bọn họ mời chào." Thẩm Dục nhìn cô thật sâu, rốt cục lộ ra một nụ cười: "Cô nói không sai, cô Tân, cô có giá trị đó. Trước khi đến đây, tôi đã có một cuộc họp với thượng tầng của công ty, ủng hộ hợp tác chiếm tới 90%, Tân tiểu thư, chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ." Một bàn tay vươn tới trước mặt, A Lạc giơ tay ra, cùng hắn bắt tay. "Hợp tác vui vẻ." "Thẩm tổng, tôi còn có một nghi hoặc. Về chuyện tình cảm của tôi và Thẩm Hi, không biết anh..", A Lạc có chút chần chừ hỏi. Thẩm Dục bình thản nói: "Đây là cuộc sống của nó, tôi sẽ không can thiệp vào quyết định của Thẩm Hi, chỉ có thể tôn trọng sự lựa chọn của cậu ấy." A Lạc cười khẽ: "Thẩm tổng đúng là một người anh trai tốt." Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, A Lạc đi ra khỏi quán cà phê, lúc đến cửa thì đột nhiên một cô gái hét lên: "Ôi trời, chị có phải là, có phải là Tân Lạc không?" Cô gái chắc là cùng hội chị em của mình ra ngoài chơi, ba bốn cô gái cùng kết bạn, một người nhận ra, mấy người còn lại cũng đều nhìn về phía A Lạc. Tình huống như này xuất hiện không ít, A Lạc nhanh chóng phản ứng lại, mắt thấy chỉ có mấy người này ở cửa, cô liền dứt khoát gật đầu thừa nhận, tháo kính râm xuống nói: "Chào các bạn." Cô gái đầu tiên nhận ra A Lạc bịt miệng, kích động nói: "Đúng là chị Tân Lạc rồi! Ah ah, Tân Lạc, em là một fan hâm mộ của chị!" Các cô gái khác cũng nhỏ giọng kêu lên, thần sắc khó nén được sự hưng phấn. A Lạc nói: "Muốn ký tên sao?" Mấy cô gái liên tục gật đầu, đáng tiếc các cô cũng không có giấy bút, một cô gái lấy ra một cái bút kẻ mắt từ trong túi xách nhỏ, dứt khoát bảo A Lạc ký vào áo thun trắng trên người cô ấy. Lúc ký tên, cô gái nói với A Lạc: "Tân Lạc, thực ra hôm nay em mới trở thành fan của chị, lúc đọc lá thư ấy, em cảm thấy chị vô cùng tốt, em thực sự rất thích chị." Một người khác nói: "Em cũng yêu mến chị nhiều năm rồi, sau này em cũng chỉ thích một mình chị thôi!" "Chị Tân Lạc, em xin lỗi, trước đây em là fan của Linh Thần, bởi vì những tin đồn đó nên không thích chị lắm, bây giờ em đã biết sai rồi, chị đáng để Linh Thần thích, cũng đáng để rất nhiều người thích, hai người nhất định phải hạnh phúc nha!" Đối mặt với tiếng lòng của mấy cô gái, A Lạc vẫn luôn tươi cười, cô còn chụp ảnh cùng họ, cuối cùng khi tạm biệt có một cô gái còn òa khóc. Trở lại khách sạn, sau đó là bắt máy bay đến thành phố S, thời điểm đến thành phố S thì trời đã gần rạng sáng rồi. Trong điện thoại di động có mấy tin nhắn chưa đọc, từ khi hai người yêu nhau tới nay, trong điện thoại di động của A Lạc lúc nào cũng có tin nhắn, mặc kệ lúc nào lấy ra xem, đều sẽ luôn có tin nhắn thiếu niên gửi tới. A Lạc đã báo cáo hành trình của mình cho hắn trước, thiếu niên hỏi cô đã đến nơi chưa. Đưa cô đến dưới sảnh khách sạn, Tiểu Lâm xách vali ấn thang máy. Khách sạn lần này do các cô tự đặt, trên người A Lạc không còn nhiều tiền lắm, lúc trước mua máy chơi game Sâm Hải kia đã tiêu tốn không ít, lúc này liền đặt phòng đôi. Hai người vào phòng, Thẩm Hi nhắn tin nói gọi người đưa cho cô một món quà. Không bao lâu quả nhiên có người đến gõ cửa, Tiểu Lâm đang rửa mặt, A Lạc đứng dậy đi mở cửa, người ngoài cửa mặc đồng phục nhân viên bồi bàn, đưa cho A Lạc một cái hộp rất lớn. A Lạc ôm cái hộp đi vào phòng, mở ra nhìn, bên trong vậy mà lại là một bộ lễ phục. Váy dài màu xám bạc điểm xuyết kim cương mảnh vụn, giống như những ngôi sao trên thiên hà đang lưu động. Đi kèm theo bộ lễ phục là một đôi giày cao gót màu đen, găng tay lụa mỏng cùng màu, một vương miện nhỏ khảm đá quý màu bạc, và một vòng cổ kim cương tuyệt đẹp. A Lạc ngơ ngác một hồi lâu, cuối cùng vẫn là tiếng rung của điện thoại di động đánh thức cô. "Người bạn nhỏ" gọi điện đến, A Lạc kết nối, bên tai truyền đến thanh âm tràn đầy sức sống của thiếu niên: "Chị có nhận được quà không?" A Lạc có chút dở khóc dở cười: "Cũng không phải là ngày lễ đặc biệt, đang yên đang lành tặng quà làm gì?" Thẩm Hi lại nghiêm túc nói: "Không đúng, đây là lễ vật chúc mừng chị thoát khỏi bể khổ, đó không phải là thứ vô nghĩa." Dừng một chút, cậu nói thêm, "Hơn nữa, bạn trai tặng quà cho bạn gái, còn cần phải có lý do nữa sao?" Ngữ khí thiếu niên cực kỳ hợp tình hợp lý, A Lạc thật sự tìm không ra lý do để phản bác, huống hồ cô cũng không có ý định cự tuyệt. Tuy rằng phần lễ vật này thoạt nhìn có giá trị không nhỏ, nhưng nó xuất phát từ chân tâm của thiếu niên, cô dĩ nhiên sẽ nhận lấy. Cô cũng không phải loại người lúc nào cũng phải tính rõ ràng, về phần lúc trước khi nói chuyện với Thẩm Dục, đó là bởi vì trong mắt A Lạc, cô không chỉ đối mặt với tổng giám đốc của Quần Tinh, mà còn là người nhà của Thẩm Hi. Nếu cô mượn thân phận Thẩm Hi để vào Quần Tinh, mặc dù cô có tư cách đó nhưng e rằng Thẩm Dục sẽ coi thường cô, quan hệ giữa cô và Thẩm Hi cũng sẽ vì thế mà không bình đẳng. Hiện giờ bất quá chỉ là một cái váy, không tính là cái gì, cho dù có đắt hơn nữa, bản thân cô cũng không phải kiếm không được mua không nổi, thật sự không cần phải so đo. "Chị, chị mau thử một chút xem kích thước có vừa người hay không." Thiếu niên trong điện thoại thúc giục nói. A Lạc lên tiếng, vừa vặn Tiểu Lâm từ phòng tắm đi ra. Tiểu Lâm giúp A Lạc mặc chiếc váy dài kia, lại trang điểm nhẹ nhàng một chút, đứng trước gương, Tiểu Lâm thán phục nói: "Chiếc váy này của chị Lạc thật sự rất vừa người a, siêu đẹp mắt, vừa trắng vừa gầy, từng đường mau mũi chỉ đều tỉ mỉ rõ ràng, so với sản phẩm mới mùa thu nhà họ X mà chúng ta đã hẹn trước đó còn tốt hơn." Vốn là lễ trao giải lần này, Bùi tỷ cùng nhà X bên kia đã đặt xong lễ phục đi thảm đỏ, nhưng hôm trước, A Lạc đột nhiên nhận được thông báo, bộ lễ phục kia bị nhà khác hẹn trước rồi. Nói đến đây, Tiểu Lâm vẻ mặt hả giận: "Chị Lạc, ngày mai chúng ta xinh đẹp áp chết bọn họ." Ngược lại, tâm điểm của A Lạc lại không tập trung vào vấn đề này. Cô lấy điện thoại chụp ảnh gửi cho thiếu niên, thuận tiện hỏi: Nhạc Nhạc, anh chọn váy như thế nào vậy, rất vừa người, không có chỗ nào là không thích hợp cả. Người bạn nhỏ: Khụ khụ, đây không phải là tôi đã tự tay ước lượng kích thước sao.. A Lạc:?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]