Qua vài ngày, Chỉ Nam rốt cuộc cũng được thả ra. Đứng trước cửa căn phòng đã giam mình trong nhiều ngày, Chỉ Nam bất cần đời nhìn chằm chằm cái tên đang cười tươi như hoa đến đón cậu.
"Tại sao cậu lại ở đây?" Chỉ Nam chỉ tay vào mặt Thích Duy Tân, không lạnh không nhạt hỏi. Mấy hôm nay hầu như ngày nào cậu cũng nhìn thấy tên này lượn qua lượn lại, hơn nữa cậu ta còn trắng trợn đánh ngất bọn quỷ canh cửa, vậy mà không hiểu sao cho đến ngày hôm nay lũ quỷ vẫn chưa phát hiện ra thằng nhóc này. Không biết là cậu có nên khen thằng nhóc này lợi hại hay nên cảm thán nó may mắn nữa.
"Đừng lạnh lùng thế mà, Hạc Ninh." Thích Duy Tân cười cười, bờ môi mỏng của gã cong lên trông gian tà như một con cáo, đôi mắt hẹp dài híp lại làm gã có đôi phần bí ẩn.
Nhưng Chỉ Nam cũng không quan tân đến Thích Duy Tân mấy, cậu ta bây giờ chỉ cảm thấy Thích Duy Tân là một tên bám đuôi phiền phức.
Mặc cho Thích Duy Tân đã để lộ ra một vài kĩ năng kì lạ, Chỉ Nam cũng không đặt gã vào mắt. Chỉ Nam nghĩ, ở trong thế giới này thì cậu hay gã cũng đều như nhau mà thôi, đều là người chơi tự do tung hoành trong hệ thống.
Cậu không bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì, đương nhiên người khác cũng sẽ như vậy.
Đều là người chơi như nhau cả, không lẽ lại cản trở nhau sao? Cậu cũng chưa từng động chạm gì đến lợi ích của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ta-phai-ngua-phan-dien-hac-hoa-/3644897/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.