Thương Trình và Hứa Lan Chu đi phía sau con dê có số hiệu là 203, y vừa đi vừa lén liếc nhìn thiếu niên nọ.
"Thương Trình." Hứa Lan Chu cất tiếng gọi.
Tiếng gọi này của hắn làm tim Thương Trình xém chút nữa là ngừng đập, y cố tỏ ra bình tĩnh như mọi ngày, đáp nhẹ một tiếng: "Um..."
"Có gì muốn nói sao?" Hứa Lan Chu đi không nhanh không chậm, lời nói của hăn rất vững vàng, đến một chút loạn nhịp cũng không có.
Thương Trình không ngờ người nọ sẽ hỏi mình một câu như vậy, y cảm thấy hơi ngại ngùng. Có lẽ vì ánh nhìn của y quá rõ ràng, nên người nọ mới có thể phát giác rồi hỏi y như vậy chăng.
Thương Trình nhìn hắn, y ngập ngừng hỏi: "Lan Chu... còn giận tôi sao?"
"Không giận." Hứa Lan Chu trả lời rất nhanh.
Vì sao hắn phải giận y chứ. Chẳng có lý do gì mà hắn phải giận y cả.
"Vậy Lan Chu đang bực chuyện gì thế?"
Từ lúc y đánh nhau với Ngao Vệ đến bây giờ, y có cảm giác người nọ đang đối xử với y rất lạnh nhạt, giống như đang cố tình xa cách y vậy. Chuyện này khiến y cảm thấy bất an vô cùng.
Hứa Lan Chu liếc mắt nhìn Thương Trình, hắn hờ hững đáp: "Không liên quan đến cậu."
Không biết lời qua tai Thương Trình đã biến hóa như nào, nhưng khi nghe xong thì nháy mắt Thương Trình liền nghẹn ngào mà xục xịch. Lòng y đau quặn, tim thì lại không ngừng nhói lên, trông đáng thương vô cùng. Hai mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ta-phai-ngua-phan-dien-hac-hoa-/3644892/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.