Con quái vật này cao tầm năm thước, hai tay dài ngoẵn cầm lấy cuốn sổ bự. Nó không có chân, vì từ chỗ của Hứa Lan Chu nhìn qua, thì hắn không thấy chân nó đâu hết. Thân hình nó cao lớn, đầu tóc lại dài bòm xòm che đi cả khuôn mặt.
Tuy cả mặt nó bị tóc che mất, nhưng với đôi mắt tinh tường của mình. Thì Hứa Lan Chu vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy được khuôn mặt bị ẩn giấu phía sau mớ tóc của nó.
Lúc mà con quái vật đó di chuyển, cái mớ tóc dài dính nhớp của nó cũng sẽ di động theo.
Ngay khoảnh khắc ấy, Hứa Lan Chu đã nhìn thấy cái miệng tét rộng tới mang tai của nó đang nở một nụ cười kì dị làm cho sống lưng hắn cứng đờ. Đã thế, trong miệng nó còn phát ra âm thanh vang vọng giống như có ai đó đang thì thầm vào tai.
Tai của Hứa Lan Chu rất nhạy cảm, nên khi mà nó phát ra âm thanh vang vọng ấy, tai hắn liền ngứa lên, làm hắn điếng cả người.
Cách nhau một khoảng rất xa, nhưng khi hắn lờ mờ nhìn thấy nụ cười đằng sau lớp "tóc" của nó, con ngươi của hắn đã co rút kịch kiệt.
Nó chắc chắn đang cười, hắn sẽ không nhìn lầm!
Hứa Lan Chu thấy nó chậm rãi đi đến trước căn phòng số một, bắt đầu điểm danh từng đứa trẻ.
"Số 001, Tước Minh Hạo."
"Có."
"Số 002, Trần Minh Chính."
"C-có.."
"Số 003, Thế Anh Hoa."
"Có ạ."
"Số 004, Mai Như Nguyệt."
"Có."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ta-phai-ngua-phan-dien-hac-hoa-/3644883/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.