Chương trước
Chương sau
Một lần nữa mở mắt ra, Hứa Lan Chu lại thấy mình đang nằm trên cái giường lớn. Khung cảnh này đã không còn gì xa lạ với hắn nữa.

Trên đầu vẫn là bảng thông tin của hắn. Kế bên cũng vẫn là cái con mèo chết tiệt hay bỏ hắn mà chạy.

1314 nhìn hắn, nó cười "hehe", vui vẻ chào hỏi.

( Hé lô kí chủ! ]

Hứa Lan Chu: "..." Hé lô cái con khỉ khô.

"Mau tổng kết thế giới trước đi. Sẵn xem kiếm của ông bị gì."

Kiếm của hắn, thanh Huyết Trường Dạ đó dạo này nó không mở mắt ra nữa, thực sự rất quái lạ, đây là tình huống gì đây?

Huyết Trường Dạ bình thường có ngủ cũng sẽ không ngủ sâu như vậy, vậy mà giờ đây hắn có gọi đến thế nào nó cũng không chịu mở mắt, thật bất thường mà.

Sớm ngày ở chung, ngày nào nó cũng nhí nha nhí nhố luôn miệng gọi hắn "chủ nhân, chủ nhân". Nay đột nhiên im lặng như vậy, làm hắn có chút không quen.

1314 ngồi ngay ngắn trên giường, hai mắt nó phát sáng.

[ Hệ Thống Xin Tổng Kết ]

[ Mảnh tàn hồn của Hoàng Đế Bóng Tối: 120/2000. ]

( Đã cộng vào 40 mảnh. ]

( Mảnh tàn hồn cần tìm: 1880 mảnh. ]

[ Hệ thống xin chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ. ]

Hứa Lan Chu chỉ liếc nhìn bảng hệ thống một cái, rồi hờ hững bảo. "Mau kiểm tra xem kiếm của ông bị gì đi."

1314 nghe hắn nhắc đến Huyết Trường Dạ, đột nhiên ho khu khụ, nó đưa tay mèo của nó lên che miệng, cố gắng bình tĩnh giải thích với Hứa Lan Chu.

( E hèm, thần thiếp đem thanh Huyết Trường Dạ của ngài đi sửa rồi. Ở thế giới thứ hai ngài dùng nó đỡ lấy một trụ sấm của thiên đạo, gần như muốn đánh nát nó, mà nó lại liên kết với linh hồn của ngài, vì vậy thần thiếp không thể không đem nó đi sửa được. ]

Hứa Lan Chu nhướn một bên mày, hơi ngạc nhiên trước lời nói của 1314.

Xác thực là hắn có dùng Huyết Trường Dạ đỡ lấy một trụ sấm của thiên đạo thật, hơn nữa không chỉ ở thế giới thứ hai, mà ngay cả thế giới thứ ba, hắn cũng dùng Huyết Trường Dạ đánh nhau khá nhiều lần.

Lúc ở trạng thái huyết kiếm, hắn cũng đã nhìn thấy vài vết nứt trên thân kiếm, chỉ là lúc đó hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy. Lúc đó, hắn chỉ nghĩ đơn giản rằng, có thể những vết nứt đen ngòm sâu hút ấy là do nó tự biến ra.

Nhưng mà bây giờ xem ra không phải vậy rồi, Hứa Lan Chu rơi vào suy tư.

Xem ra kiếm của hắn đã bị hỏng nặng rồi.

Hứa Lan Chu rất bình tĩnh mà tiếp thu sự việc này. Đồ hỏng rồi thì phải đem sửa, hơn nửa Huyết Trường Dạ lại liên kết với linh hồn của hắn, 1314 làm vậy cũng không sai. Nếu hệ thống không đem nó đi bảo trì, hắn sẽ lại vác

Huyết Trường Dạ đi vào vài thế giới nữa. Khi đó, có khi nó sẽ bị hỏng nặng hơn.



1314 thấy hắn im lặng, nó còn tưởng đâu Hứa Lan Chu sắp bùng nổ rồi. 1314 bất giác lùi lại, nép sát vào mép giường.

Hứa Lan Chu nhìn nó, hắn bình thản hỏi.

"Vậy mi đem kiếm của ta đi bảo trì rồi?"

( Vâng, tôi đem nó đi bảo trì rồi thưa ngài. ) Nó đáp lại một cách nhanh chóng, đầu nó đổ mồ hôi từng lớp, sợ rằng

Hứa Lan Chu sẽ tức giận.

Nhưng trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của 1314, Hứa Lan Chu căn bản là không hề tức giận, ngược lại hắn còn có chút bình thản, giống như không có chuyện gì.

"Đến thế giới tiếp theo đi." Hứa Lan Chu lười biếng nói.

1314 nhìn hắn bằng ánh mắt không thể tin được, nó lắp bắp nói. [ Nhưng kiếm của ngài vẫn chưa sửa xong, ngài có có chắc là muốn tiến vào thế giới tiếp theo không? )

Mỗi một thế giới thật sự đều rất nguy hiểm, 1314 không thể phớt lờ sự nguy hiểm của những sinh vật kì dị trong từng thế giới đó.

Nếu lần xuyên đến lần này là thế giới hiện đại hoặc cổ đại, nó sẽ không ngăn cản.

Nhưng nếu đó là một thế giới giống như thế giới số ba thì biết phải làm sao?

Hắn sẽ lấy gì để đánh quái?

Nếu hắn gặp nguy hiểm thì nó phải làm gì? Nó không thể nhúng tay vào quá nhiều được, cũng không thể lựa chọn từng thế giới cho hắn. Việc xuyên qua các thế giới đều là ngẫu nhiên. Còn việc của nó lại là đánh hơi thế giới đó, thế giới chứa mảnh tàn hồn của Hoàng Đế Bóng Tối.

1314 chỉ có thể cảm được sự liên kết mỏng manh của mảnh tàn hồn trong từng thế giới, nhưng nó lại không thể biết được cụ thể thế giới đó là thế giới như thế nào. Trong mắt nó, một thế giới tượng trưng cho một ngôi sao, ngôi sao nào càng sẫm, ngôi sao đó chứa mảnh tàn hồn. Một phần nó không phân biệt được cũng là do, khi nó nhìn vào một thế giới, thế giới đó chỉ là một mảng trắng xóa, nó cũng như Hứa Lan Chu, nó phải lẻn vào mỗi thế giới để lấy tư liệu về.

Việc trộm tư liệu từ kho của chủ thần quá khó khăn, đó là lý do vì sao ở thế giới thứ ba cốt truyện lại rời rạc.

Có mấy mấy lần nó trốn Hứa Lan Chu, xâm nhập bất hợp phát vào thế giới mà nó đánh hơi được. Nó muốn kiếm tư liệu hoàn chỉnh về cho hắn, cốt truyện thế giới nó trộm được quá rời rạc, nó sợ Hứa Lan Chu sẽ gặp nguy hiểm trong những thế giới đó, vì vậy mà nó đã cố gắng thu thập tư liệu mật.

Nếu Hứa Lan Chu không thể hoàn thành nhiệm vụ, thì những mảnh tàn hồn của thế giới đó sẽ lại phân tán rồi lang thang vào các thế giới khác.

Hứa Lan Chu phất tay, hắn cười cười.

"Mi đừng lo lăng quá, ta không chết được."

1314 vẫn lo lắng nhìn hắn, nó còn muốn nói thêm nhưng đã bị Hứa Lan Chu chặn lại.

"Mau đến thế giới tiếp theo đi." Hứa Lan Chu nhẹ nhàng nói với nó.

( Tôi hiểu rồi... ]

[ Hệ thống thông báo: Người chơi có xác nhận đến thế giới tiếp theo không? )

( Xác nhận - Không xác nhận. ]

"Xác nhận."



Ánh sáng trắng lóe lên nuốt trọn lấy hắn, Hứa Lan Chu bình tĩnh nhắm mắt, biến mất vào hư không.

Sau khi mở mắt ra lần nữa, Hứa Lan Chu phát hiện hắn đang ở trong một căn phòng tối, nhưng căn phòng này cũng không phải là tối hẳn. Bởi vì nhờ có ánh nến nhỏ trong căn phòng, nên hắn vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy được toàn bộ xung quanh nơi đây.

Hứa Lan Chu ngồi dậy, hắn liếc mắt đánh giá một vòng.

Căn phòng này rất kì lạ, bốn mặt tường được lót bằng đá cẩm thạch, bên trong không có cửa sổ. Hơn thế nữa căn phòng này cũng không phải chỉ có một mình hắn.

Nơi này khá rộng, cách hai sải tay lại có một chiếc giường. Mà trên những chiếc giường ấy, hắn có thể lờ mờ nhìn thấy những đứa trẻ đang nằm ngủ rất say.

Hứa Lan Chu im lặng, hắn giơ ngón trỏ lên bắt đầu đếm thầm.

"Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín." Thêm hắn nữa là mười.

Mười đứa trẻ ở chung một căn phòng, trong phòng lại không có cửa sổ. Hứa Lan Chu thầm nghĩ, người thiết kế ra căn phòng này chắc chắn muốn đề phòng những đứa trẻ ở đây chạy trốn, chính vì vậy người đó mới thiết kế ra một căn phòng kì lạ như vậy, người đó muốn đề phòng lũ trẻ sẽ leo ra khỏi cửa sổ.

Hứa Lan Chu trầm ngâm, trường hợp tệ hơn nữa, chính là chủ căn phòng này cố ý không muốn cho mọi người biết đến sự hiện diện của những đứa trẻ, vì thế nên người đó mới cẩn trọng mà xây nên một căn phòng ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Rốt cuộc người đó có ý đồ gì? Là bắt cóc sao?

Không thể nào, Hứa Lan Chu ngay lập tức phủ nhận. Nếu là bắt cóc thì mấy đứa trẻ ở đây có khi đã bị tra tấn dã man rồi.

Hứa Lan Chu bước xuống, hắn đi đến bên giường của một đứa trẻ, nhìn đăm đăm vào gương mặt hồng nhuận của đứa trẻ ấy. Bởi vì ánh sáng quá ít, hắn đứng nhìn nó một hồi nhưng cũng không thấy có gì kì lạ, vì vậy nên hắn đã cố tình kéo cánh tay của nó ra, rồi nhìn xem trên cơ thể nó có vết thương nào không, chỉ cần trên người đứa trẻ này có dấu tích bị thương, mọi chuyện sẽ liền dễ xác nhận. Nhưng bất ngờ thay trên cánh tay nó lại không có vết thương nào cả, hoàn toàn không có, dù chỉ là một vết cào nhỏ cũng không có. Chuyện này lại khiến cho

Hứa Lan Chu càng thêm nghi ngờ.

Bình thường khi thiết kế một căn phòng cho một đứa trẻ, ba mẹ của đứa trẻ ấy sẽ thiết kế cho con mình một căn phòng có cửa sổ mà ánh nắng hướng vào tốt nhất. Nhưng căn phòng này lại không như vậy, nó không không có cửa sổ, xung quanh cũng chẳng có cái gì. Ngoại trừ những chiếc giường trắng tinh và một cái bàn nhỏ có ngăn ra, thì bên trong hoàn toàn là một căn phòng trống rỗng.

Điều này cho thấy rằng người đang chăm sóc cho lũ trẻ này không muốn để cho ai biết đến sự hiện diện của chúng.

Sắc mặt Hứa Lan Chu trở nên âm trầm.

Hình như tính mạnh của hắn đang bị đe dọa thì phải...

Hứa Lan Chu còn đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình, bỗng hắn nghe tiếng lạch cạch phát ra từ sau cánh cửa, hắn liếc nhìn cánh cửa đó một cái, sau đó liền nhanh nhẹn nhảy vọt lại lên giường, chùm chăn kín mít giả vờ rằng mình đang ngủ.

Bên ngoài vang lên tiếng kẽo kẹt khi cánh cửa bị ai đó đẩy vào, ánh sáng bên ngoài lọt vào bên trong, chiếu lên cái giường mà Hứa Lan Chu đang giả vờ ngủ.

"Lạ nhỉ,..vừa rồi hình như có ai đó đang đếm mà..." giọng nói này chỉ vừa thốt ra, khuôn mặt của Hứa Lan Chu lập tức đanh lại.

Người này vừa thở phì phò, vừa nói chuyện. Giống như bởi vì khóe miệng quá rộng nên mới phát ra âm thanh kì lạ như vậy. Âm thanh cùng tiếng thở của người này quá lớn, Hứa Lan Chu không phân biệt được tên này rốt cuộc là nam hay nữ, ngược lại, cách mà tên này nói chuyện làm hắn liên tưởng đến những con dê bởi vì quá đói mà kêu lên ầm ĩ hết một vùng trời.

Âm thanh đó không thể nào là của con người được!

Hứa Lan Chu nằm trên giường, trán của hắn đổ một lớp mồ hôi mỏng. Hắn nhắm mắt, không dám cử động.

Huyết Trường Dạ bảo trì rồi, hắn không thể đối đầu trực diện với nó được. Tỉ lệ sống sót của hắn giảm đi trông thấy.

Nếu đối đầu trực diện với nó, người chết sẽ chính là hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.